Chương 383:
Diệp Du Nhiên bước vào tiệm thuốc, một bác sĩ nữ chủ động hỏi cô: “Cô mua thuốc gì vậy?”
Lời nói đã đến bên miệng, nhưng Diệp Du Nhiên không biết phải nói như thế nào, cô cứ cảm thấy như mình đang nói chuyện sinh hoạt vợ chồng cho người khác vậy.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm, hơn nữa lại còn là bác sĩ.
Thấy Diệp Du Nhiên chần chừ không mở miệng, bác sĩ chủ động hỏi: “Cô không khỏe ở đâu?”
Diệp Du Nhiên nhìn bác sĩ, lắp bắp nói: “Thuốc tránh thai…”
Bác sĩ tỏ vẻ “biết ngay mà”, vừa đưa thuốc cho cô vừa nói: “Loại thuốc này rất hại sức khỏe, bảo bạn trai của cô chú ý một chút, phụ nữ phải biết yêu thương mình hơn.”
Diệp Du Nhiên nhớ lại, trước kia chuyện này vốn không cần cô phải lo lắng, Mộ Tấn Dương đều sẽ dùng biện pháp phòng tránh.
Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.
Diệp Du Nhiên không quan tâm đến bác sĩ, trả tiền xong, liền cất thuốc vào túi rồi rời đi.
Bác sĩ nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Du Nhiên, lắc đầu, phụ nữ có xinh đẹp đi chăng nữa, cũng cần tìm một người bạn trai yêu thương mình mới được.
Đang nghĩ như vậy, một người đàn ông mặc vest màu đen bước vào, gương mặt đẹp trai, lạnh lùng hỏi: “Vừa nãy cô ấy mua thuốc gì?”
“Cái gì?” Bác sĩ rất nhanh đã phản ứng lại, người đàn ông trước mặt này đang hỏi về người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy, bà tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, việc riêng của khách hàng, tôi không thể nói.”
Biểu cảm trên gương mặt Mộ Tấn Dương không thay đổi: “Bây giờ tôi có thể cho người phá nát tiệm thuốc này, sau đó đền tiền, chỉ là, sau này ngành thuốc ở thành phố Vân Châu này không ai dám thuê bà nữa.”
Trên người Mộ Tấn Dương có một loại sát khí tích tụ qua nhiều cuộc chiến thương trường, lời nói của anh ngông cuồng nhưng lại có vẻ cô cùng đương nhiên.
Bác sĩ đang ở phòng nhiệt độ bình thường, nhưng khi nghe thấy lời Mộ Tấn Dương nói, bà ta cảm thấy sau lung đổ mồ hôi lạnh, bà bỗng tin tưởng một cách kì lạ, rằng anh nói được sẽ làm được.
Vì vậy, bác sĩ run rẩy thành thật nói: “Cô ấy mua thuốc tránh thai.”
Bác sỹ còn chưa nói dứt câu, người đàn ông vừa nãy còn đang uy hiếp bà, đã lao vụt ra ngoài như một cơn gió.
Mộ Tấn Dương ra khỏi tiệm thuốc, chạy nhanh về xe, mất chưa đến ba phút.
Vì anh lái xe, nên rất nhanh đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên đang chầm chậm bước trên đường.
Cô tay xách túi, đầu cúi thấp, mái tóc dài che đi đôi mắt, cả người nhìn ủ rũ không có tinh thần.
Cũng không biết là cô có chú ý đường hay không.
Mộ Tấn Dương giảm tốc đi phía sau cô, mãi cho đến khi cô tiến vào một nhà hàng, anh mới dừng xe ở bên đường.
Anh chuẩn bị xuống xe, điện thoại liền reo lên.