Chương 169:
Mộ Tấn Dương xé một chồng khăn giấy thật dày, lau thứ gì đó từ trên quần áo cô xuống, lại giành lấy cái xẻng trong tay cô tới, giọng nói bình tĩnh không dao động: “Tay chân vụng về.”
Diệp Du Nhiên nhỏ giọng phản bác: “Động tác không thuần thục mà thôi.”
Cô cũng chưa từng làm loại chuyện này, lần đầu tiên làm không tốt không phải rất bình thường sao.
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, ngồi xổm xuống dọn dẹp thứ kia, ai ngờ lại bị Diệp Du Nhiên giành lấy.
“Để tôi!” Cô ngồi xổm xuống đẩy anh qua một bên, xắn xắn tay áo, dọn dẹp sạch sẽ thứ dưới đất, lại đi tìm cây lau nhà, lau mặt đất lại mấy lần.
Sau đó, lập tức xách chuồng chó đến phòng đặc biệt sắp xếp cho Thịt Bò.
Mộ Tấn Dương nhìn một loạt động tác lưu loát của cô, vẻ mặt vặn vẹo, vừa xoay người chuẩn bị trở về phòng bếp, lại nhìn thấy Bùi Chính Thành không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào.
Diệp Du Nhiên còn đang ở trong phòng của Thịt Bò chưa đi ra, Bùi Chính Thành cũng nói thẳng: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của thiên kim đại tiểu thư nào dọn phân đâu.”
Mộ Tấn Dương không nói lời nào.
Bùi Chính Thành còn nói: “Tối hôm qua cậu gấp gáp cứu người ra ngoài như vậy, là để người ta đến dọn phân chó giúp cậu sao?”
Hai người đã vào đến phòng bếp rồi, cuối cùng Mộ Tấn Dương cũng chịu lên tiếng: “Cậu hiểu gì chứ?”
“Đương nhiên tôi không hiểu.” Bùi Chính Thành cười đến không có ý tốt: “Đối với một xử nam hai mươi bảy tuổi mới phá, tôi thật sự không hiểu.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh xấu hổ: “Cái kia. . . . . .”
Hai người cùng nhau quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Du Nhiên vẻ mặt xấu hổ đứng ở cửa.
Mộ Tấn Dương sắc mặt tối sầm, nhếch môi, ra vẻ bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Du Nhiên cảm thấy trong không khí đều là nhân tử xấu hổ bay tới bay lui: “Tôi không có quần áo. . . . . .”
Cô nghe thấy gì nhỉ? Hai mươi bảy tuổi mới phá?
Tuổi để trên giấy kết hôn của Mộ Tấn Dương là hai mươi bảy!
Năm nay phá? Chẳng lẽ là với cô sao?
Diệp Du Nhiên nghĩ đến đây thì mặt lập tức bắt đầu nóng lên, cô nghĩ cái gì vậy chứ.
“Đến phòng của tôi lấy một bộ mặc trước đi, buổi chiều sẽ đưa em về lấy quần áo.”
Mộ Tấn Dương nói xong, lập tức giống như không có việc gì quay đầu, tiếp tục chuyện trong tay.
Diệp Du Nhiên chạy ra ngoài giống như trốn tránh.
Chỉ có Bùi Chính Thành đứng ở đó, mở miệng cũng không đúng, không mở miệng cũng không đúng.
Anh ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Tấn Dương, nhìn qua rất bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!