Chương 165: Cả nhà qua trang mới truyen3 chám one khích lệ nhóm nhé! Cám ơn cả nhà, chúc cả nhà vui khỏe!
Cô đi đến trước cửa của Mộ Tấn Dương, vươn tay gõ gõ cửa, có lẽ anh cũng không tức giận đến không mở cửa cho cô luôn nhỉ.
Nửa phút trôi qua, Mộ Tấn Dương mới đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên đứng ở cửa, đáy mắt anh hiện lên một ánh sáng tối tăm, trong giọng nói mang theo một chút mong chờ không rõ ràng: “Làm gì?”
Ánh mắt của anh có chút đốt người, Diệp Du Nhiên không thoải mái lắm cúi đầu: “Có thể cho tôi mượn quần áo không, tôi không có quần áo thay . . . . .”
Mộ Tấn Dương vẻ mặt lạnh lùng, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Vài giây trôi qua, cửa lại mở ra, Diệp Du Nhiên vẫn chưa nhìn thấy rõ Mộ Tấn Dương, một cái áo sơ mi đã bay tới trước mặt, phủ thẳng lên trên đầu cô.
Đợi đến lúc Diệp Du Nhiên lấy áo sơ mi xuống, cửa đã bị đóng lại nữa rồi.
Diệp Du Nhiên nhíu nhíu mày, trên mặt hiện lên nghi ngờ, đừng nói vì anh nhớ tới những lời nói khó nghe của cô lần trước, cho nên hối hận vì đã cứu cô nhé?
Càng nghĩ, Diệp Du Nhiên càng cảm thấy rất có khả năng.
Cô ôm quần áo quay lại phòng bên cạnh.
Sau khi tắm rửa xong, cô thay áo sơ mi kia, giặt sạch quần áo trong của mình, muốn để ngày mai mặc.
Nhưng mà, thời tiết lúc này lạnh như thế, đến sáng ngày mai cũng không khô nổi.
Không dám đi gõ cửa phòng của Mộ Tấn Dương nữa.
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài tìm một vòng, còn thật sự để cô tìm thấy máy hong khô quần áo ở lầu một, lúc chuẩn bị lên lầu, lại nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đi xuống lầu.
Diệp Du Nhiên giấu đi quần áo đang ôm trong tay, gọi anh một tiếng: “Mộ Tấn Dương.”
Trên mặt anh không có chút buồn ngủ nào, thoạt nhìn vẫn chưa ngủ, có lẽ là đi xuống tìm nước uống.
Mộ Tấn Dương cũng không ngờ rằng muộn thế mà cô còn ở dưới lầu, ánh mắt chuyển qua đôi chân mượt mà trắng như tuyết của cô.
Cái anh đưa cô là áo sơ mi màu đen, da của cô còn trắng, người chỉ cao đến trên vai anh một chút, áo sơ mi đen mặc trên người cô vừa rộng vừa lớn, khiến cô càng nhỏ nhắn gầy yếu hơn.
Áo sơ mi màu đen, làn da trắng như tuyết, Mộ Tấn Dương nhìn đến suýt mù mắt.
Anh quay đầu, cảm thấy yếu hầu căng chặt, nâng tay đặt lên cổ, mới nhớ ra anh cũng không có thắt cà vạt, sắc mặt tối sầm, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ngủ chạy tới chạy lui làm cái gì!”
“Không có gì.” Diệp Du Nhiên khẽ cúi đầu xuống, ôm quần áo trong tay càng chặt hơn.