Chương 109:
Cũng không nói nhiều nữa, cô tiếp tục bắt đầu từ phần còn dang dở ở tuần trước.
Bởi vì những lời mà Mộ Tấn Dương nói lần trước, cô trở về luyện tập rất nhiều, cảm thấy cuối cùng cũng có thể làm mình nở mày nở mặt trước mặt anh được rồi.
Nội dung hôm nay bàn bạc xong rất nhanh, Mộ Tấn Dương trong suốt quá trình thảo luận vẫn rất kiệm lời.
Cuối cùng, cũng thốt ra một câu đánh giá: “Ừm, có tiến bộ.”
Diệp Du Nhiên vểnh môi, muốn trấn áp sự hưng phấn trong lòng mình, ai dè Mộ Tấn Dương lại buông thêm một câu : “Có điều, so với tiêu chuẩn của tôi vẫn còn kém xa.”
Diệp Du Nhiên nghẹn lại, cục tức này đúng là nuốt không trôi mà.
Sau đó cô cũng cứng nhắc mở miệng nói: “Mộ tiên sinh nói rất đúng, tôi vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải học.”
Mộ Tấn Dương híp mắt nhìn cô, thấy cô miễn cưỡng cười như vậy, lòng có chút suy tính.
Giận rồi sao ?
Xem ra, đối với phụ nữ, vẫn là không nên nói thẳng toẹt như vậy.
An Hạ ngồi bên cạnh thấy bọn họ đối mắt qua lại như vậy, bèn tự giác mở miệng nói: “Thật ngại quá, Mộ tiên sinh, tôi hơi mót, tôi đi vệ sinh một lát, anh với Du Nhiên cứ nói chuyện với nhau đi…”
Nói xong, cầm túi tài liệu lên thẳng tiến ra ngoài.
Diệp Du Nhiên miệng thì cười nhưng trong lòng không cười, nhìn chằm chằm bóng lưng An Hạ.
Chắc cậu ta lúc ra ngoài quên mang não rồi đây, đi vệ sinh còn mang theo túi tài liệu làm gì a!
Kể từ hôm ăn lẩu với bọn họ ở nhà, đây chính là lần đầu tiên mà Diệp Du Nhiên gặp lại Mộ Tấn Dương.
Dù đã quyết tâm không suy nghĩ nhiều nữa, công việc cũng bàn xong rồi, vẫn là không nên ở riêng với anh ta như vậy.
Cô đứng dậy: “Mộ tiên sinh, vậy tôi…” cũng ra ngoài trước.
Câu sau cô vẫn chưa nói hết, thì Mộ Tấn Dương trực tiếp ngắt lời cô: “Em cũng muốn đi vệ sinh sao?”
“Đúng vậy a, con người có ‘tam cấp’ mà.”
Chú thích: ‘tam cấp’ có nhiều cách hiểu, nhưng ở đây là chỉ ba sự gấp gáp của con người, bao gồm tiểu tiện, đại tiện và xì hơi.
“Vậy tôi cũng có, chúng ta cùng đi.”
“ ? ” cũng không phải là trẻ mẫu giáo, còn tay dắt tay nhau đi vệ sinh nữa chứ.
Thấy vẻ mặt cứng đờ như hóa đá của Diệp Du Nhiên, đáy mắt Mộ Tấn Dương hiện lên ý cười: “Sao vậy, không đi nữa sao?”