Chương 1031:
Kết quả câu nói đầu tiên mà Phong Hải nói với Lâm Tố Nghi lại là: “Lúc trước ai đã đưa em đến thành phố Vân Châu?” Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương liếc nhìn nhau một cái, chẳng lẽ lúc trước không phải là Lâm Hào Kiệt cố ý để cho Lâm Tố Nghi đến vịnh Vân Thượng hả?
Diệp Du Nhiên vẫn cho rằng là Phong Hải cố ý để Lâm Tố Nghĩ lộ ra tin tức, đưa cô ta đến thành phố Vân Châu, anh ta còn sắp xếp cho cô ta một căn biệt thự.
Vị trí của căn biệt thự lại cố ý chọn ở Vịnh Vân Thượng, đây là muốn để Diệp Du Nhiên nhìn thấy bọn họ, sau đó sẽ hoài nghi thân phận của Lâm Mộc Tây, khiêu khích tình cảm của cô và Mộ Tấn Dương.
Mà lúc này giọng điệu của Phong Hải đã biểu hiện rõ lúc. trước Lâm Tố Nghỉ và Lâm Mộc Tây đến thành phố Vân Châu, anh ta căn bản cũng không biết rõ.
Trái tim Diệp Du Nhiên thắt lại
Nếu như không phải là Phong Hải cho người đưa Lâm Tố Nghi đến thành phố Vân Châu, vậy thì người kia có thể là ai? Ngoại trừ Phong Hải thì rốt cuộc còn có bao nhiêu người ôm ấp mục đích không rõ ràng như hổ rình mồi trong bóng tối. Lâm Tố Nghỉ cẩn thận quan sát Phong Hải cả nửa ngày mới mở miệng nói: “Có một người gửi thư cho em nói là chỉ cần đến thành phố Vân Châu thì có thể gặp được anh”
Nghe Lâm Tố Nghi nói như vậy, Diệp Du Nhiên nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Vậy tại sao cô lại đột nhiên đi khỏi chứ?”
Chuyện này rất kỳ quái.
“Bởi vì cho đến sau này cũng không có tin tức của anh trai, mà sức khỏe của tôi lại xảy ra vấn đề, cho nên tôi mới đến mới đi vội vàng như vậy” Giọng nói của Lâm Tố Nghi mang theo một tia hối tiếc.
Lúc ấy cô đã đi quá vội vàng nên không kịp nói lời tạm biệt với Diệp Du Nhiên.
Sắc mặt Phong Hải trầm xuống, lớn tiếng nói: “Có người gửi thư cho em thì em liền đi à, những chuyện mà anh dạy em em cũng đã quên rồi sao?”
Lâm Tố Nghi há to miệng, hình như là muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại cụp mắt xuống không nói lời nào.
Phong Hải thấy cô ta như vậy lại không đành lòng, sắc mặt hơi thả lỏng một chút.
Diệp Du Nhiên lại cảm giác được Lâm Mộc Tây ở trong ngực mình rụt rụt bả vai, cô vội vàng đưa tay trấn an thằng bé, quay đầu nối với Mộ Tấn Dương: “Em mang Mộc Tây ra ngoài một chút”