Chương 1022:
Cũng không biết vấn đề này của Mộ Tấn Dương có chỗ nào. không đúng, biểu cảm của Mạc Tây Du lại xảy ra chút biến hóa, theo thói quen đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó mới lên tiếng: “m”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên một chút, sau đó mới chậm rãi mở túi giấy ra, cái này khiến Diệp Du Nhiên nhớ đến lần trước Mạc Tây Du cầm túi chuyện của Lâm Mộc Tây.
Trong nội tâm của cô lại cảm giác có chút kỳ lạ.
Hai người đàn ông vẫn cứ tiếp tục không mở miệng nói chuyện.
Mộ Tấn Dương đột nhiên đưa tay lấy túi giấy trong tay của Mạc Tây Du qua: “Để tự tôi xem”
Động tác mở túi giấy ra có chút vội vàng, hai ba lần liền lưu loát mở ra, lấy ra một tờ giấy ở bên trong.
Bởi vì nguyên nhân có người ngoài ở đây nên Diệp Du Nhiên ngồi cách Mộ Tấn Dương có chút xa, mà Mộ Tấn Dương lại có ý định nghiêng tờ giấy kia qua, cho nên dù Diệp Du Nhiên có nghiêng đầu qua cũng không thấy được gì.
Diệp Du Nhiên bất động thanh sắc nhấc chân đá Mộ Tấn Dương một cái ở dưới bàn, miệng thì lại nói với Mạc Tây Du: “Bác sĩ Mạc, mời uống nước”
Mạc Tây Du chỉ là lãnh đạm gật nhẹ đầu, nâng chén trà lên
đến nhà là bởi vì
lễ phép uống một ngụm, sau đó lại để xuống, dường như là có tâm sự nên có chút suy nghĩ viển vông.
Mà sau khi Mộ Tấn Dương xem hết nội dung trong tờ giấy liền bỏ tờ giấy lại vào trong túi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Mạc Tây Du giống như đã quyết định được cái gì đó, thần sắc có chút ngưng trọng mở miệng: “Ông chủ”
Trên mặt Mộ Tấn Dương vẫn treo nụ cười như cũ: “Có chuyện gì khác thì hôm sau lại nói, tôi sẽ đi tìm cậu”
Mặc dù Mạc Tây Du rất trì độn đối với việc đối nhân xử thế, nhưng ít nhất thì anh ta vẫn có mắt nhìn, anh ta lại nhìn Diệp. Du Nhiên một cái, gật đầu liền đứng dậy đi khỏi.
Đối với việc đến đi vội vàng của Mạc Tây Du, mặc dù Diệp. Du Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô lại không tò mò.
Chuyện mà cô tò mò chính là rốt cuộc Mạc Tây Du đã đưa cho Mộ Tấn Dương cái gì.
Dường như đã đoán được trong lòng Diệp Du Nhiên đang suy nghĩ cái gì, đợi đến lúc Mạc Tây Du vừa mới đi khỏi, Mộ Tấn Dương lập tức nghiêng người qua, nghiêng thân thể đến trước mặt Diệp Du Nhiên, trầm giọng nói: “Trước tiên em hôn anh một cái đi”
Du Nhiên bĩu môi: “Anh cho em xem trước đi rồi nói tiếp.”
Không phải chỉ là một nụ hôn thôi ư, bình thường cũng hôn không ít, lần nào Mộ Tấn Dương cũng chủ động nói ra lời đòi hôn, lại có vẻ trịnh trọng hiếm có, ngược lại khiến Diệp Du. Nhiên có chút xấu hổ.
“Thôi vậy, dù sao nhìn em cũng nhịn không được mà muốn hôn anh” Mộ Tấn Dương mỉm cười thần bí, liền đưa tờ giấy kia ra trước mặt Diệp Du Nhiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!