Chương 1014:
Lâm Mộc Tây hơi sững sờ một chút mới mềm mại mở miệng: “Trứng trứng.”
Diệp Du Nhiên không hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía người chăm sóc đi theo ở phía sau, người chăm sóc vội vàng lên tiếng nói: “Buổi sáng đã cho thẳng bé ăn bánh gato.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy lập tức nở nụ cười, nhéo nhéo. khuôn mặt của Lâm Mộc Tây, dịu dàng hỏi:Ừm, ăn trứng còn ăn cái gì nữa?”
Lâm Mộc Tây nghĩ nghĩ, sau đó mới ngoan ngoãn trả lời: “Bánh bao.”
Hai chữ này lại nói vô cùng rõ ràng.
Mộ Tấn Dương đi từ phía sau đến đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên ôm Lâm Mộc Tây ngồi nói chuyện, cả người nhìn dịu dàng cực kỳ.
Lâm Mộc Tây nho nhỏ ngồi trên đùi của Diệp Du Nhiên, yên Tĩnh ngoan ngoãn cực kỳ, nhìn thấy rất làm cho người ta thương tiếc.
Chỉ là đứa bé này... xuất hiện có chút không hiểu được. Trước khi tìm thấy Lâm Mộc Tây, Mộ Tấn Dương cũng đã từng nhìn ảnh chụp của Lâm Mộc Tây, thật ra thì dáng dấp. ống với anh.
Loại cảm giác này có chút kỳ diệu.
Con trai có mối quan hệ máu mủ với mình, nhưng mà nếu như Lâm Mộc Tây có quan hệ máu mủ với Diệp Du Nhiên... Tóm lại còn phải chờ có kết quả giám định rồi lại nói tiếp. Diệp Du Nhiên quay đầu lại nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đứng ở cách đó không xa nhìn cô, thần sắc trên mặt ngưng đọng lại, tiếp theo vẫy vẫy tay với anh: “Đứng đó làm gì vậy, đến đây đi”
Mộ Tấn Dương chần chờ một chút mới sải chân đi qua.
Đợi đến lúc Mộ Tấn Dương tới gần thì Diệp Du Nhiên liền thẳng tay nhét Lâm Mộc Tây vào trong ngực của anh: “Nhìn thằng nhóc này nhỏ như vậy mà lại nặng thế, chân của em hơi tê rồi, anh ôm đi”
Mộ Tấn Dương liền giật mình trong chớp mắt, chờ phản ứng lại thì trong ngực đã có nhiều thêm một cục mềm mềm.
Cả người anh cứng ngắc ôm Lâm Mộc Tây, lúc rủ mắt xuống nhìn Lâm Mộc Tây, phát hiện Lâm Mộc Tây cũng đang nhìn anh.
Hai người đều có một đôi mắt màu đen nhánh đẹp đẽ, mắt †o trừng mắt nhỏ, thần sắc hai người cũng có chút ngượng ngịu.
Vẻ mặt và tay của Mộ Tấn Dương cũng cứng ngắc như nhau, anh giương mắt nhìn về phía Diệp Du Nhiên, trên gương mặt vẫn luôn tỉnh táo hiếm thấy xuất hiện mấy phần luống cuống, dường như đang cầu cứu Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên chỉ mỉm cười, vẫn cứ không mở miệng nói chuyện.
Ngược lại là Lâm Mộc Tây cứ nhìn Mộ Tấn Dương một hồi lâu, đột nhiên duỗi tay ra, đầu ngón tay muốn chạm vào mắt của Mộ Tấn Dương. Mộ Tấn Dương hay phản xạ có điều kiện nháy mắt một cái, Lâm Mộc Tây lại rụt đầu ngón tay trở về, nhỏ giọng nói: “Lông lông..”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!