Chương 1003:
Thành Tây.
Một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi đi vào khu biệt thự. Trong xe, Mộ Tấn Dương ngồi ở ghế sau, mắt khép hờ nghỉ ngơi.
Ô Diệp dừng trước cửa một tòa biệt thự trông rất mới.
Lái xe liếc qua gương chiếu hậu, phát hiện Mộ Tấn Dương mắt lim dim, anh ta không biết có phải Mộ Tấn Dương ngủ thiếp đi hay không, mở miệng ra nhưng không dám lên tiếng.
Mộ Tấn Dương không ngủ, cảm giác được xe dừng lại, anh liền mở mắt, giọng nói ấm ách: “Đến rồi à?”
Lái xe cung kính: “Vâng, đến rồi ạ”
Sau đó bước xuống xe, mở cửa cho Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương bước ra, đi thẳng về phía biệt thự, lái xe ở lại bên ngoài chờ anh.
Anh đi tới trước cửa, ấn vân tay rồi mở cửa đi vào.
Từ bên ngoài nhìn vào, biệt thự này so với các biệt thự khác không có gì khác biệt, nhưng vừa bước vào trong, phòng khách trống rỗng, ngay cả một cái ghế cũng không có, bốn phía đều là vách tường màu trắng, giống như một ngôi nhà bỏ hoang không có người ở.
Mộ Tấn Dương đi lên tầng hai.
Một cái cửa sắt xuất hiện trước mặt, anh tiếp tục ấn dấu vân tay.
Cửa tự động mở ra, tiếng dụng cụ vang lên bên tai.
Mạc Tây Du mặc áo khoác trắng, quay lưng về phía Mộ Tấn Dương không biết đang làm cái gì, ngay cả anh đi vào anh ta cũng không phát hiện.
Đây là phòng nghiên cứu Mộ Tấn Dương bí mật xây cho Mạc Tây Du ở trong nước.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Mạc Tây Du mới dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Sao mấy hôm nay không đến đây?”
Mộ Tấn Dương cởi áo khoác, dựa vào bàn thí nghiệm, nheo. mắt, lên tiếng: “Đi Cảnh thành có việc gấp”
Động tác của anh thuần thục, giống như đã từng làm rất nhiều lần
“Uống thuốc rồi à?”
“Ừm”
Mạc Tây Du đẩy kính mắt, khẽ nhíu mày, giọng nói thể hiện sự không hài lòng.
Đối với bệnh nhân không hợp tác như Mộ Tấn Dương, Mạc Tây Du chưa bao giờ hài lòng.
Anh dặn Mộ Tấn Dương tới kiểm tra định kỳ, nhưng anh hết lần này tới lần khác bận đi xử lý công việc gì đó, kê thuốc. cho anh uống, dặn anh hạn chế làm việc, anh cũng không nghe.