Chương 1:
Câu lạc bộ cao cấp Ngọc Hoàng Cung tại thành phố Vân Châu.
Diệp Du Nhiên vuốt phẳng chiếc váy hai dây màu đỏ miễn cưỡng lắm mới dài tới bắp đùi của mình, dùng tay chải mái tóc xoăn dài để chắc chắn không bị rối, rồi mới sải đôi chân thon dài trắng như tuyết bước vào bên trong.
Đến cửa phòng bao, người phục vụ thay cô mở cửa, dùng tay làm tư thế Huỳnh kính mời cô vào, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn người phục vụ một cái, môi đỏ hơi nhếch lên: “Cảm ơn anh.”
Hài lòng nhìn người phục vụ đỏ mặt rời đi, Diệp Du Nhiên mới quay người bước vào phòng bao.
Mắt ướt mơ màng hững hờ quét một vòng rồi dừng lại trên người chị họ Diệp Yến Nhi ngồi ở chính giữa, cô ta mặc chiếc váy trắng dài đến gối, tóc đen ngang lưng, đang khẽ nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nhìn dịu dàng xinh đẹp động lòng người. Tất nhiên, đây chỉ là cảm nhận của người ngoài.
Bốn năm không gặp, cô ta vẫn dáng vẻ hoa sen trắng nhỏ bé thoát tục đó, không đúng, là hoa sen trắng già rồi.
Người bên cạnh huých cánh tay Diệp Yến Nhi một cái, lúc này Diệp Yến Nhi mới nhìn ra cửa.
“Du Nhiên, cuối cùng em đã đến, đã bàn nhau là mở tiệc tẩy trần cho em, chị còn tưởng em không tới chứ.” Diệp Yến Nhi ra vẻ thân mật đi tới kéo tay cô, vừa nói được nửa câu đã ra vẻ ngạc nhiên che miệng kêu lên một tiếng sợ hãi: “Trời… sao em lại ăn mặc như thế này?”
Diệp Du Nhiên vén tóc, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng trên mặt lại mỉm cười quyến rũ: “Chị không thích tôi mặc như vậy sao? Cũng phải, hàng ngày chị ở công ty của ông nội, toàn người ăn mặc đoan trang, đâu có thấy kiểu ăn mặc này.”
Vì duy trì hình tượng nữ thần của mình, Diệp Yến Nhi luôn ăn mặc đứng đắn đoan trang, Diệp Du Nhiên nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô ta, không nói gì, hất cằm quay người đi về góc không có người.
Ánh mắt Diệp Du Nhiên hờ hững, bưng nước trái cây chậm rãi uống, cô vừa về nước, trước mặt ông nội Diệp Yến Nhi đã làm bộ hẹn cô, không cần nghĩ cũng biết, cô ta không có ý tốt.
Ai ngờ, vừa mới ngồi xuống thì một bàn tay to béo đã chụp lên eo cô, mắt Diệp Du Nhiên lạnh lẽo, cô đứng dậy hất cốc nước hoa quả lên kẻ đang sờ mó mình.
Có người chú ý tới động tĩnh bên này, hoảng sợ hét lên: “Trời ạ, Anh Phan.”
“Cô làm cái gì vậy, còn không mau xin lỗi anh Phan.”
Nghe tiếng, Diệp Yến Nhi đi tới: “Du Nhiên, là em hắt phải không, còn không xin lỗi anh Phan đi.”
Diệp Du Nhiên liếc cô ta một cái, tiện tay quăng cái cốc không trong tay ra, quay người định đi ra ngoài.
Diệp Yến Nhi chưa kịp lên tiếng thì đã có cô gái bắt đầu lên tiếng bênh vực kẻ yếu: “Yến Nhi là chị họ cô, ánh mắt cô là thế nào, có giáo dục hay không?”
Một người khác nhanh chóng tiếp lời: “Từ nhỏ đã mồ côi mẹ, ba thì ngồi tù, có sinh mà không có dưỡng, không có giáo dục cũng là bình thường.”
Diệp Yến Nhi cau mày, tủi thân đến hốc mắt phiếm hồng: “Các cậu đừng nói Du Nhiên như vậy, tính cách của em ấy chính là như vậy, nhưng em ấy không xấu…”
“Yến Nhi, cậu bênh cô ta quá rồi, Diệp Du Nhiên là loại người gì, chúng tớ đều biết…”
“Cấp ba đã có bầu rồi sảy thai thì có thể là loại tốt đẹp gì.”