CHƯƠNG 723: LAO XUỐNG VÁCH NÚI CAO NGÀN TRƯỢNG
Một giây sau cô liền bị Trần Minh Tân ném vào trong ngực của Bùi Dục Ngôn, cô cũng không biết Trần Minh Tân có sức lực lớn từ đâu nữa.
Hai người đàn ông liếc nhau một cái, hoàn toàn không có ý hỏi ý kiến của Tô Ánh Nguyệt.
Sau đó, Trần Minh Tân liền đứng dậy đuổi theo hướng của Trần Úc Xuyên.
Trần Úc Xuyên thừa dịp hỗn loạn lúc nãy đã chạy khỏi rồi.
Mặc dù là trước đó Trần Minh Tân chỉ lo bảo vệ cho Tô Ánh Nguyệt, nhưng mà anh lại quan sát rất kỹ phương hướng mà Trần Úc Xuyên chạy trốn.
Trần Úc Xuyên làm quá nhiều chuyện xấu, nhưng cho dù có như thế nào thì đó cũng là ông ngoại của anh, bây giờ anh dồn ông ta đến đường cùng, nếu như là những người khác đuổi theo, chắc chắn là có đi chứ không thể về.
Cho nên, chỉ có thể là anh đi.
Tô Ánh Nguyệt vùng vẫy muốn đi theo nhưng lại bị Bùi Dục Ngôn kiềm chế chặt lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Minh Tân đi chịu chết.
Trần Úc Xuyên đã gấp đến nỗi đỏ mắt, ai biết được hiện tại ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
“Đây là kế hoạch tốt nhất mà sau khi tôi với Trần Minh Tân đã thương lượng cùng với nhau, mặc dù là trong tay của anh ta có chứng cứ, nhưng mà mức độ của chứng cứ vẫn còn chưa đủ, cho nên ngày hôm nay chúng tôi phải diễn một vở kịch này, chính là vì để ông ta thừa nhận ông ta chính là Lagos, cứ như vậy thì chúng ta mới có cớ để bắt ông ta.”
Giọng nói của Bùi Dục Ngôn rất vội vã, anh dùng câu chữ đơn giản nhất để giải thích tất cả những chuyện này cho Tô Ánh Nguyệt.
Những thứ còn lại, không cần anh ta nói thì cô cũng đã đoán được.
Hôm qua tin tức li hôn của cô và Trần Minh Tân bị tung ra, cũng là bọn họ đã kết hợp với nhau mà tung ra, cố ý để cho cô đoán được, Bùi Dục Ngôn dẫn cô đi ra ngoài, để cho Trần Minh Tân có cơ hội đi tìm Trần Úc Xuyên.
Cô đã hiểu hết rồi, cũng có thể hiểu điểm xuất phát của bọn họ, thậm chí cô cũng may mắn là bọn họ không hoàn toàn giấu diếm cô ở bên ngoài mà vẫn là đưa cô theo cùng.
Thế nhưng sao cô có thể đồng ý nhẫn tâm nhìn một mình Trần Minh Tân đi mạo hiểm được?
Cô lắc đầu với Bùi Dục Ngôn, nhưng mà Bùi Dục Ngôn cũng không để ý đến cô.
Anh ta một tay che chở Tô Ánh Nguyệt lui ra bên ngoài, một cái tay khác cầm súng, nhìn có chút bất tiện.
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt dời xuống, rơi xuống chìa khóa xe đang đặt ở trong túi của anh ta.
Trước đó cô đã nhìn thấy anh ta bỏ chìa khóa xe vào, cô thừa dịp lúc Bùi Dục Ngôn không chú ý, một tay cướp lấy chìa khóa xe, hung hăng đá anh ta một đá rồi liền chạy ra phía bên ngoài.
Một đá này Tô Ánh Nguyệt dùng đủ nhiều sức lực, Bùi Dục Ngôn đau đến nỗi nhe răng: “Tô Ánh Nguyệt!”
Anh ta nổi giận đùng đùng nhìn Tô Ánh Nguyệt, tại sao lại có một người phụ nữ không sợ chết như thế chứ!
Sau khi cô đã chạy ra được một khoảng cách mới quay đầu lại nhìn về phía Bùi Dục Ngôn, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
Mặc dù là cô không nói cái gì, nhưng mà Bùi Dục Ngôn lại cảm nhận được sự quyết tâm của cô.
Chính là loại dũng khí liều lĩnh không sợ hãi.
Trong một nháy mắt, Bùi Dục Ngôn cảm thấy có một cảm xúc cảm động dâng lên từ trong lòng của anh ta, nhưng lúc lấy lại tinh thần thì anh ta mới nhớ đến, con mẹ nó chứ là người phụ nữ của người khác.
Mặc dù là anh ta vẫn luôn có cái nhìn tốt đối với Tô Ánh Nguyệt, bất quá cũng chỉ là cho cô xinh đẹp hơn những người phụ nữ bình thường, so sánh với những người phụ nữ khác, cô thành thật hơn, thẳng thắn hơn.
Tô Ánh Nguyệt trong giây phút này là thời khắc cô chói mắt nhất mà từ lúc anh ta quen biết cô đến nay.
Ra khỏi căn nhà, ở trong sân có một nửa là người của Trần Úc Xuyên, một nửa là người của Bùi Dục Ngôn, còn có một nhóm nhỏ khác là những người mà trước kia Trần Minh Tân đã sắp xếp.
Bọn họ đang muốn đi vào bên trong, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đi ra thì liền đi đến hộ tống cô ra ngoài.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt an toàn đi ra ngoài thì trực tiếp leo lên xe.
Ở đây là một nơi hoang vu chỉ có một con đường, một bên hướng về thành phố, một bên khác là vùng núi hoang vắng hơn.
Trần Úc Xuyên muốn chạy trốn, chắc chắn là lựa chọn nơi rừng núi hẻo lánh.
Chiếc xe Jeep của Bùi Dục Ngôn rất thích hợp được sử dụng ở nơi như thế này.
Lái xe ra ngoài không xa, Tô Ánh Nguyệt thấy được thi thể vẫn còn tươi ở bên đường.
Người đàn ông nằm ở trên cỏ ở ven đường, máu chảy đầy trong tuyết, còn đông đặc lại, thậm chí còn bốc hơi nóng.
Tô Ánh Nguyệt nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa ở trong bụng, cô sợ hãi tiếp tục lái xe về phía trước.
Vào thời điểm này cô đã không còn sợ xác chết nữa, điều mà cô sợ hãi chính là thi thể tiếp thêm mà cô nhìn thấy có thể là Trần Minh Tân.
Xe chưa chạy bao lâu, cô đã nhìn thấy Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên.
Hai người bọn họ đang ở trên một bãi cỏ thoáng ở ven đường, những người ngã trên mặt đất ở xung quanh đều là người của bọn họ.
Lúc Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe, vừa vặn nhìn thấy Trần Úc Xuyên đá Trần Minh Tân ngã trên mặt đất, thuận tay ném cây súng của anh ra ngoài thật xa, trong giọng nói mang theo sự tự mãn: “Thân thủ của cháu vẫn là do ta đã tìm người dạy cho cháu, sao vậy, quên rồi à?”
Trần Úc Xuyên ở trong mắt của Tô Ánh Nguyệt chính là một ác ma chính hiệu, ông ta vì sự ham muốn ích kỷ của mình mà cái gì cũng làm ra được.
Huống hồ gì lúc này Trần Úc Xuyên đã cầm súng chĩa vào Trần Minh Tân.
Máu đã nhuộm dưới cơ thể của Trần Minh Tân.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt tái đi, hét lớn lên: “Ông ngoại, ông thả Trần Minh Tân ra đi, ông muốn cái gì thì cháu đều có thể nghe theo ông!”
La xong thì cô mới phát hiện là mình có thể nói chuyện.
Nước mà Bùi Dục Ngôn đưa cho cô uống, cô uống một ngụm nhỏ, lúc này chắc là tác dụng thuốc đã hết rồi.
Trần Úc Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt sưng đỏ của Trần Úc Xuyên lộ ra một nụ cười đắc ý, ông ta đá mạnh vào Trần Minh Tân một cái: “Nhìn đi, người con gái quý giá của cháu đã đến rồi kìa, cháu lấy cái gì để đấu cùng với ta chứ?”
Số lượng thuộc hạ Trần Minh Tân mang theo cũng không ít, nhưng mà đa số thuộc hạ anh đều để lại ở bên nhà kia để bảo vệ cho Tô Ánh Nguyệt, người của anh ít hơn đương nhiên sẽ gặp bất lợi với Trần Úc Xuyên.
Anh chỉ cần Tô Ánh Nguyệt an toàn.
Thế nhưng lúc mà anh nghe thấy giọng nói của Tô Ánh Nguyệt, cả người của anh liền lâm vào trong sự sợ hãi to lớn.
Cả cuộc đời này của anh cũng chưa từng sợ hãi như thế.
“Tô Ánh Nguyệt, em đến đây làm cái gì hả, cút đi! Anh không cần em lo!” Anh đã không biết là mình nói cái gì, chỉ muốn Tô Ánh Nguyệt đi khỏi đây.
Trần Úc Xuyên không phải là anh nên sẽ không nương tay với Tô Ánh Nguyệt.
“Những lời cháu nói đều là thật, ông ngoại, bây giờ cháu chính là chủ của LK, ông muốn LK thì cháu có thể cho ông, chỗ của cháu còn có xe, bây giờ ông có thể ngồi xe đi khỏi.”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện vừa đi đến gần.
Vẻ mặt của Trần Úc Xuyên rất u ám, dường như là đang suy nghĩ mức độ có thể làm được trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt.
Qua mấy giây, ông ta nói với Tô Ánh Nguyệt: “Cô đi qua đây.”
Tô Ánh Nguyệt không hề do dự chút nào mà đi về phía của ông ta.
Trần Minh Tân muốn đứng dậy, lại bị Trần Úc Xuyên đạp một đạp trở về: “Tốt nhất là an phận một chút đi.”
Tô Ánh Nguyệt vừa mới đi qua thì Trần Úc Xuyên liền nắm cô lại, chĩa súng ở bên huyệt thái dương của cô.
Ông ta cân nhắc một chút, dựa vào tình huống trước mắt mà tính toán, hiển nhiên là Tô Ánh Nguyệt có tác dụng hơn so với Trần Minh Tân.
Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Trần Úc Xuyên có thể bỏ qua cho Trần Minh Tân là được rồi.
Nhưng mà sự thật cũng không giống như cô suy nghĩ.
Một tay của Trần Úc Xuyên bóp lấy cổ của cô, một cái tay khác giơ súng chĩa về phía Trần Minh Tân: “Đã không thể mang đến lợi ích cho ta nữa rồi, vậy thì đành phải xử lý cháu thôi.”
Tô Ánh Nguyệt mở miệng nói chuyện, nhưng lại cực kỳ khó khăn: “Không! Nếu như ông… giết anh ấy… cháu có chết cũng sẽ không giao LK cho ông đâu… nước Z cũng không…”
Ở đây không phải là nước Z, cho dù là gia tộc của nước J thì có thể như thế nào chứ? Trần Úc Xuyên ở nước Z cũng không thể hành động theo ý muốn.
Sắc mặt của Trần Úc Xuyên thay đổi khó coi cực kỳ, nhưng mà lời nói của Tô Ánh Nguyệt rất đúng. Trên lãnh thổ của nước Z, nhất là dưới tiền đề thân phận của ông ta đã bị bại lộ, muốn đạt được LK thì cũng quá khó rồi.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Trần Úc Xuyên bắn một phát súng lên trên đùi của Trần Minh Tân, liền lôi kéo Tô Ánh Nguyệt đi đến trước xe, ném cô lên trên ghế điều khiển: “Lái xe đi.”
Nói xong, ông ta ngồi vào ghế lái phụ, giơ cây súng chĩa vào cô: “Đừng có giở trò gì.”
“Ông ngoại không cần phải lo lắng như vậy đâu, cháu có thể giở trò gì nữa chứ?”
Mặc dù là giọng nói của Tô Ánh Nguyệt ổn định, nhưng mà tay của cô lại hơi run rẩy.
Nói không sợ thì đó là không thể nào.
Trần Úc Xuyên cũng nhìn ra được cô đang run tay, giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Ông ta vẫn luôn chướng mắt người phụ nữ Tô Ánh Nguyệt này, vào thời điểm này lại sợ hãi, tham sống sợ chết, cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng mà chờ đến lúc ông ta quay đầu lại, phát hiện toàn bộ chiếc xe đang chạy về phía bờ vực, sắc mặt của ông ta thay đổi ngay lập tức, rống to: “Tô Ánh Nguyệt, cô làm cái gì vậy hả.”
Lúc nãy bàn tay của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang run rẩy, bây giờ lại không hề run nữa, cặp mắt xinh đẹp cong lên, ánh nước lấp lánh, xinh đẹp không có gì so sánh được.
“Sau này ông không còn cơ hội để gây khó dễ cho Trần Minh Tân rồi.”
Giọng nói vừa dứt, chiếc xe Jeep liền lao xuống vách đá cao ngàn trượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!