CHƯƠNG 669: CẤU KẾT VỚI NGƯỜI CỦA GRISSY
Cái đánh này của cô đương nhiên không dùng sức gì cả, nhưng tay của Trần Minh Tân vẫn đỏ lên.
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt mở to mắt, da tay của Trần Minh Tân mỏng như vậy sao?
“Anh biết em tại sao lại tức giận như vậy.” Trần Minh Tân duỗi ngón tay, sau đó lại siết chặt lại, tiếp tục nắm chặt bàn tay của Tô Ánh Nguyệt, nghịch ngón tay mảnh khảnh của cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh, đợi anh nói hết câu.
“Có điều, anh nói đều là sự thật, anh sẽ không lừa em, không phải sao?” Trần Minh Tân đột nhiên ngẩng đầu, lộ nở nụ cười với cô.
Gương mặt tuấn tú nhu hòa lại, nụ cười trên mặt giống như dòng nước ấm làm băng sương cũng phải tan chảy.
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi thu tay của mình lại, đứng dậy đi sang một bên, dựa vào cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực thì trên cao nhìn cô: “Trần Minh Tân, anh thật sự tưởng em dễ lừa lắm sao?”
Trên mặt Trần Minh Tân vụt qua sự kinh ngạc.
Anh cụp mắt, đáy mắt xuất hiện sự dao động.
Nói thật, đó là điều không thể?
Không nói thật? Cô vợ nhỏ của anh hình như cũng sẽ không cam tâm bỏ qua.
Trong phòng dần yên ắng lại, một lúc sau, Tô Ánh Nguyệt mới nghe thấy Trần Minh Tân trầm giọng nói: “Anh nghi ngờ ông ngoại cấu kết với người của Grissy.”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là phản bác: “Sao có thể chứ!”
Cô giơ tay day day chân mày của mình, lại ngồi xuống: “Ông ngoại là người đứng đầu của gia tộc Mogwynn, ông coi trọng danh tiếng của gia tộc như vậy, sao có thể cấu kết với Grissy được chứ? Đây là điều không thể!”
“Không, trên đời này không có cái gì là không thể.” Sắc mặt của Trần Minh Tân nghiêm trọng, đôi mắt đen láy hơi híp lại, khiến người ta không thấu cảm xúc trong đáy mắt: “Ngay cả quan viên cũng hợp tác với người của Grissy, huống chi là ông ngoại? Danh tiếng của gia tộc cố nhiên quan trọng, nhưng, dùng cách gì để duy trì danh tiếng của gia tộc, lại do ai nói thì tính? Cho dù ông ở trong tối làm ra chuyện không sạch sẽ, sao có thể để người khác biết được chứ?”
Phân tích như vậy, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy rất có đạo lý.
Trần Minh Tân thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của cô, ánh mắt lóe lên, đứng dậy rót cho cô ly nước, cũng không tiếp tục lên tiếng làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ, hỏi anh: “Anh làm sao biết ông cấu kết với người của Grissy?”
“Cố Hàm Yên.”
Hai từ đơn giản đã khiến Tô Ánh Nguyệt ngây người.
Trần Minh Tân tiếp tục giải thích: “Trước kia, Cố Hàm Yên trốn khỏi lâu đài Mogwynn thì anh đã từng nghi ngờ, nhưng lúc đó anh lại có suy nghĩ giống em, cho rằng ông ngoại không thể có liên quan đến Grissy, cho nên không có suy nghĩ theo hướng này.”
Lời tiếp theo, không đợi Trần Minh Tân nói, Tô Ánh Nguyệt đã thay anh nói ra: “Chúng ta lần trước trước khi đến nước J, anh bị kéo vào vụ án hình sự, ông chính là dùng Cố Hàm Yên di dời sự chú ý của mọi người, còn nữa…”
Cố Hàm Yên gọi điện cho cô, bắt cô đi, cùng Lục Thời Sơ bị Minh Tân bắt đi, bên phía Lâm Hào Kiệt chắc chắn cũng là Cố Hàm Yên báo tin.
Nếu như Cố Hàm Yên và Trần Úc Xuyên cũng có quan hệ nào đó, vậy thì tình cảnh của cô và Trần Minh Tân ở nước J sẽ càng nguy hiểm.
Từ ngữ khí của Trần Minh Tân, và hành vi gần đây của anh cho thấy, anh chắc đã chắc chắn Trần Úc Xuyên cấu kết với người của Grissy rồi.
“Ông muốn cái gì?” Tô Ánh Nguyệt không hiểu, gia tộc Mogwynn đi đến ngày hôm nay, đã là gia tộc đỉnh cấp ở nước J, danh tiếng cực cao, ông ta tại sao còn muốn cấu kết với người của Grissy chứ?
“Em vĩnh viễn không hiểu, đối với đàn ông mà nói, sự hấp dẫn của quyền thế lớn đến nhường nào.”
Anh vô thể đi phân tích chi tiết cho Tô Ánh Nguyệt được, tâm lý thay đổi và dã tâm của Trần Úc Xuyên, chỉ có thể giải thích chung chung như thế.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt cũng dần thay đổi: “Vậy anh thì sao?”
Nhưng lại không ngờ, Trần Minh Tân cong môi mỉm cười, trong giọng nói mang theo sự ngang ngược và tự tin tuyệt đối: “Nếu như anh có dã tâm lớn như ông, anh sẽ không gặp được em, anh cũng không thể chỉ là một thương nhân…”
Nói đến đây, anh khựng lại, sau đó mới tiếp tục: “Đối với anh mà nói, dã tâm thật ra là một lời khen, là con người đều sẽ có dã tâm.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu lại lắc đầu.
Trần Minh Tân giơ tay xoa đầu của cô, giọng nói mang theo sự an ủi: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, mọi thứ có anh.”
“Anh phải cẩn thận.” Dù cô rất muốn cùng Trần Minh Tân về nước J, muốn cùng anh đối mặt với bất cứ chuyện gì, nhưng với tình cảnh trước mắt, cô ở lại thành phố Vân Châu gần như là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
…
Buổi tối, Tô Ánh Nguyệt tiễn Trần Minh Tân đến sân bay.
Cô đích thân lái xe tiễn anh. Có điều vẫn dẫn theo vệ sĩ.
Ly biệt, Tô Ánh Nguyệt Cảm thấy bản thân còn rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng cũng chỉ cô động thành một câu: “Em và Mộc Tây đợi anh về.”
Trên người Trần Minh Tân mặc bộ vest màu đen quen thuộc, tóc ngắn, mặt mày không có biểu cảm, hơi thở dịu dàng khó ai phân biệt được, anh gật đầu, vô cùng trịnh trọng: “Được.”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, nói tiếp tục nói gì nữa.
Cô sợ mình nói thì sẽ khóc ra.
Trần Minh Tân nhìn cô chăm chú, giống như muốn khắc sâu hình dáng của cô vào trong tim.
Thời gian không còn nhiều, không thể ở lại được, Trần Minh Tân giơ tay, động tác chậm chạp rút tay của Tô Ánh Nguyệt ra, xoay người đi vào cổng kiểm tra.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được mà bước theo hai bước thì nhìn thấy bóng dáng đi phía trước dừng lại.
Khi cô hơi ngây ngốc, Trần Minh Tân đã sải bước đi trở lại, ôm hôn cô.
Hai người không e ngại ánh mắt kinh ngạc của người khác, ở sân bay người người qua lại mà hôn tạm biệt.
Khi nụ hôn sâu này kết thúc, hơi thở của hai người đều có chút không ổn định, nhưng hai người cũng tỉnh táo dị thường.
“Đợi anh về, không cho phép nhìn người đàn ông khác, ra ngoài thì dẫn Mộc Tây theo, thời tiết lạnh đừng mặc váy…” Trần Minh Tân lảm nhảm nói, đột nhiên, anh dừng lại.
Bởi vì anh nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt khóc rồi.
“Nói mấy thứ này… làm gì chứ, em hôm nay… muốn trong bộ dạng xinh đẹp tiễn anh…” Tô Ánh Nguyệt nói đứt quãng, giọng nói còn có thể chút nghẹn ngào.
Trần Minh Tân có chút thô lỗ lau nước mắt cho cô, giọng nói có hơi hung dữ: “Khóc cái gì!”
Dáng vẻ khóc lại câu dẫn người nhất.
Anh không ở bên cạnh cô, những người đàn ông không biết xấu hổ còn không biết sẽ nghĩ ra chủ ý gì.
Nghĩ thế nào, cũng không quá yên tâm.
“Anh đi mau đi.” Tô Ánh Nguyệt buông tay của anh ra, xoay người chạy ra ngoài sân bay.
Trần Minh Tân thấy bóng lưng đã chạy xa của cô, yết hầu nghẹn ứ, sau đó không dứt khoát đi thẳng qua cổng kiểm tra.
Tô Ánh Nguyệt chạy được một đoạn thì quay đầu lại nhưng phát hiện không thấy bóng dáng của Tô Ánh Nguyệt đâu nữa.
Cô giơ tay ấn vào vị trí yết hầu, chỗ đó giống như bị thứ bị chặn lại, cực kỳ khó chịu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!