Xe từ từ dừng lại, Tô Ánh Nguyệt mở cửa xe bước xuống, rồi đi vào trong biệt thự.
Cô đi rất vội, cả người nhìn đã thấy có chút không ổn rồi, trên người dù có mặc quần áo rất dày nhưng vẫn không che được cơ thể tiều tụy của cô.
Phong Hải rút ra một điếu thuốc và đi theo đằng sau cô.
Tô Ánh Nguyệt biết Phong Hải đi theo nhưng cũng không có quay đầu.
Hai người cùng đi đến cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng động lớn.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt có hơi lo lắng, muốn bước vội vào trong.
Phong Hải lại kéo tay cô lại, khẽ lắc đầu với cô, dành ánh mắt lo lắng cho cô, sau đó bước lên trước một bước, dùng cơ thể của mình che cô lại.
Sau đó thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng nhạc chuông này rất quen thuộc với Tô Ánh Nguyệt, đây chính là tiếng chuông điện thoại của Trần Minh Tân.
Advertisement
Trần Minh Tân đang ở bên trong!
Ánh mắt của cô hơi sáng lên thì nghe thấy giọng nói của Trần Minh Tân: “Ông ngoại.”
Sau đó là giọng nói ngắt quãng của Trần Minh Tân.
“Cháu chưa tìm được cô ấy...”
“Loại phụ nữ lẳng lơ như Tô Ánh Nguyệt đó, sao có thể xứng làm cháu dâu của ông chứ, tin tức trên báo ông đã xem chưa? Cháu đã nói thì không có lừa ông...”
“Ừm...”
Loại người phụ nữ lẳng lơ như Tô Ánh Nguyệt.
Sao có thể xứng làm cháu dâu của ông.
Tô Ánh Nguyệt sốc, không thể nói ra được lời nào, cả người không khống chế được run rẩy, sau đó trước mặt cô tối sầm lại, rơi vào trạng thái hôn mê.
Phong Hải vững vàng ôm lấy Tô Ánh Nguyệt, trên mặt lóe lên một tia tính toán, rồi ôm cô trở lại trong xe.
...
Advertisement
Trong đại sảnh.
Trần Minh Tân cúp máy, mắt hơi nhắm lại, đưa tay day day chân mày.
Một giây sau, anh bỗng mở mắt ra, chạy ra bên ngoài.
Anh đi xuyên qua sân, đứng ở cửa lớn không có ai, sâu trong đôi mắt đen láy của anh là sự lạc lõng.
Sao anh lại có... cảm giác cô đã trở về chứ?
...
“Trần Minh Tân! Em về rồi đây!”
Tô Ánh Nguyệt hớn hả đẩy cửa vào, khi nhìn thấy Trần Minh Tân, trên mặt tuấn lãng của anh lại rất lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt hơi sững người: “Làm sao vậy...”
Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, mặt mày vô cảm mở miệng: “Em về đây làm cái gì? Loại phụ nữ lẳng lơ như em, em tưởng rằng tôi còn cần em?”
“Cái gì?”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt có phản ứng thì đã thấy gương mặt đẹp trai của Trần Minh Tân bỗng trở nên mơ hồ, bao chùm trong bóng tối...
“A----”
Tô Ánh Nguyệt hét lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mơ.
Trái tim cô đập rất hỗn loạn, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Tô Ánh Nguyệt ấn chặt vào lòng ngực, mất một lúc lâu thì mới tỉnh táo lại.
“Ánh Nguyệt?”
Cửa phòng bị đẩy ra, Phong Hải bước từ bên ngoài vào.
“Tạch” một tiếng, đèn trong phòng được anh ta mở lên, vốn căn phòng đang u tối lại trở nên sáng trưng.
“Anh Phong.” Tô Ánh Nguyệt mặc dù không có phủ nhận anh ta, nhưng muốn khiến cô bỗng nhiên đổi thành gọi cậu thì vẫn có chút lúng túng.
“Cậu ở bên sát vách, nghe thấy tiếng cháu kêu nên qua đây xem thử? Gặp ác mộng sao?” Phong Hải đi tới, trong tay còn cầm ly nước.
Tô Ánh Nguyệt lúc này mới phát hiện, căn phòng cô ở bây giờ không phải phòng bệnh ở bệnh viện trước đó nữa.
Quan sát ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, Phong Hải lên tiếng giải thích: “Đây là nơi cậu đã mua, cậu nghĩ, không có ai thích nằm trong viện cả cho nên đã đưa cháu đến đây, cháu có để ý không?”
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy ly nước mà anh ta đưa, sau khi uống một ngụm thì mới chậm rãi lên tiếng: “Sao có thể để ý chứ, vốn dĩ đã làm phiền anh rồi...”
Từ trước đến đây cô chưa từng nghĩ, ở thời điểm cô buồn bã nhất, lại chỉ có một người có duyên gặp mấy lần giúp đỡ cô.
Mặc dù Phong Hải tự xưng là cậu của cô nhưng hai người không có tình cảm cơ bản, như thế cũng chỉ có thể nói là người lạ mà thôi.
“Đây là chuyện cậu nên làm, sau này không nên nói mấy lời như này nữa.” Thần sắc của Phong Hải rất nghiêm túc nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt dựa đầu vào đầu giường, rồi lại trầm mặc.
Nghe thấy lời nói ban sáng của Trần Minh Tân ban sáng, nó giống như ma âm vang lên không ngừng bên tai của cô.
Sau khi tận tai nghe thấy Trần Minh Tân nói như vậy, cô đã không có dũng khí đi chất vấn anh nữa rồi.
Người giống như Trần Minh Tân, lấy Cố Hàm Yên mới là lựa chọn chính xác, bây giờ đã như thế này thì hãy để mọi chuyện trở lại đúng hướng của nó.
Cô là người phụ nữ tai tiếng, gia thế, tướng mạo, học lực...
Tất cả mọi thứ đều không xứng với Trần Minh Tân.
Mà Trần Minh Tân trước giờ chưa từng thật sự tin tưởng cô, từ khi bắt đầu, giữa hai người đã không cùng bình đẳng rồi.
Trên người anh che giấu quá nhiều thứ, anh giống như người ẩn trốn trong bóng tối vậy, cô tưởng cô đã đủ hiểu anh.
Thế nhưng trên thực tế, cô có thể nhìn thấy, mãi mãi là mặt anh nguyện ý lộ ra cho cô thấy.
Anh vĩnh viên là người kiểm soát tất cả.
Thế nhưng...
Lồng ngực cô nhói đau, đau đớn mức khiến cô dùng ấn mạnh lên lồng ngực, sắc mặt lại tái đi vài phần.
Nơi này, thật sự rất khó chịu...
“Ánh Nguyệt?”
Giọng nói của Phong Hải kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô ngây ngốc nhìn Phong Hải, đờ đẫn hỏi: “Cái gì?”
Phong Hải suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Cậu không biết giữa cháu và Trần Minh Tân đã xảy ra chuyện gì, cháu đã lớn rồi, là người trưởng thành, rất nhiều chuyện cháu phải tự mình quyết định, thế nhưng bộ dạng của cháu bây giờ, cậu rất không yên tâm, cậu muốn đi tìm cậu ta.”
“Đừng!” Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu, cầu khẩn nói; “Đừng đi tìm anh ấy, đừng đi.”
“Cậu chịu khổ sở như vậy, cậu ta lại muốn kết hôn với người khác, cậu ta không thể bắt nạt cháu như vậy được, cậu là cậu của cháu, cậu không thể đứng ngoài mà nhìn, tuy thế lực của nhà họ Phong không so được với tập đoàn LK, là có kém nhưng nếu như cứng đối cứng, cũng có thể chống đỡ được một khoảng thời gian.”
Phong Hải nói rất ân cần, trên mặt lộ ra một tia tức giận.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt khẽ động, sự cảm động truyền khắp người của cô, thì ra cảm giác có người thân bảo vệ lại là như thế này.
Thế nhưng, cô không thể để Phong Hải đi tìm Trần Minh Tân được.
Nếu như, Trần Minh Tân thật sự vứt bỏ cô như thế, muốn lấy một người khác, vậy thì, ít nhất hãy để cô giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này.
Phong Hải nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Tô Ánh Nguyệt thì lông mày cau lại: “Được, cậu có thể không đi tìm cậu ta, nhưng thân thể của cháu phải cố gắng điều dưỡng, nếu như cháu bằng lòng nhận người cậu này thì nghe một câu của cậu, tạm thời rời khỏi nơi này, đợi thân thể hồi phục rời hãy trở lại.”
Rời khỏi nơi này?
“Không...” Tô Ánh Nguyệt dường như vô thức muốn phủ quyết.
Rời khỏi nơi này, đi đến một thành phố khác không có Trần Minh Tân.
Chỉ nghĩ như thế thì cô đã cảm thấy khó chịu.
Phong Hải đứng dậy, sắc mặt rất hiếm khi nghiêm túc: “Không cần trả lời cậu ngay, cậu biết cháu sinh ra lớn lên ở đây, thế theo cậu được biết, nhà họ Tô đối với cháu không tốt, cháu hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trở lời cậu, công việc của cậu ở đây đã đến giai đoạn cuối, mấy ngày nữa thì sẽ về Cảnh thành, tùy lúc có thể rời đi.”