Bên ngoài cửa sổ chỉ một mảnh tối đen, Tô Ánh Nguyệt cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa.
Lúc ở nhà hàng, cô không có ăn gì hết, bây giờ quả thực là có chút đói rồi.
Cô miễn cưỡng ăn được một chút thì lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn, cảm giác không thể ăn nổi nữa.
Không bao lâu sao đó, Huỳnh Tiến Dương lại tiến vào.
Anh đã thay một bộ quần áo, trên người toát ra một mùi hương ấm nóng, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Tô Ánh Nguyệt lùi lại về sau, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh lại đến đây làm gì?”
Chuyện xảy ra trước đó chỉ khiến cô càng mang theo những suy đoán ác ý với Huỳnh Tiến Dương, chứ không còn một chút tình nghĩa nào trước đây nữa.
Advertisement
Nhìn những món ăn chả được động đũa bao nhiêu ở trên bàn, sắc mặt Huỳnh Tiến Dương khẽ thay đổi: “Sao thế, sợ anh hạ độc em sao?”
Bây giờ anh mới thật sự hiểu, Tô Ánh Nguyệt thật sự không thích anh nữa rồi, thậm chí còn là chán ghét anh...
Cô gái luôn luôn cẩn thận cất giấu những sự mến mộ trong đáy mắt lúc nói chuyện với anh trong ký ức kia, đang dần dần biến mất.
Tất cả những điều này đều là vì sự xuất hiện của Trần Minh Tân đã làm thay đổi.
Người đàn ông mà kể từ khi bắt đầu đã biểu hiện vô cùng bình tĩnh và trầm ổn, mới chính là kẻ biết ngụy trang nhất.
Anh là đứa con trai duy nhất của nhà họ Huỳnh, từ nhỏ đã được nuông chiều đến lớn, nhưng không ngờ kể từ khi Trần Minh Tân xuất hiện thì anh lại lần lần bị thua, một người cao ngạo như anh, làm sao mà có thể chịu đựng được?
“Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi rồi, mời anh ra ngoài!”
Tô Ánh Nguyệt đưa tay chỉ về phía cửa, thanh âm băng lãnh.
Huỳnh Tiến Dương cười khẩy một tiếng: “Đang ở trong biệt thự của anh mà em kêu anh ra ngoài sao? Trước đây anh cũng chưa bao giờ cảm thấy em là một người suy nghĩ kỳ lạ như vậy.”
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt răng, cô thật sự rất căm ghét cái thể loại bị người ta khống chế sự tự do cá nhân này, hơn nữa còn bị uy hiếp nữa chứ.
Advertisement
“Cho dù mục đích của anh có là gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn với Trần Minh Tân đâu!” Trong lòng mỗi người đều có tâm lý làm phản, càng bị ép buộc, thì càng không muốn kẻ ép buộc mình được như ý.
“Em không hy hôn với anh ta cũng không sao...” Ngữ điệu của Huỳnh Tiến Dương chậm lại, ánh mắt chợt trở nên có chút kỳ quái: “Anh biết, em nhất định là đang đợi Trần Minh Tân tìm được em, nhưng mà, em nghĩ anh ta có thể tìm được em trước đêm nay không? Đợi đến ngày mai, lúc anh ta tìm đến đây, nhìn thấy anh và em ở cùng nhau cả một đêm, sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”
Chỉ cần nghĩ đến cái vẻ thất bại và chấn động có thể xuất hiện ở trên mặt của Trần Minh Tân thôi, là Huỳnh Tiến Dương lại hưng phấn đến nỗi máu huyết đều sôi sục cả lên.
“Anh muốn làm gì!” Tô Ánh Nguyệt nghe hiểu ý trong lời anh ta, tuy đã cố gắng giữ cho sắc mặt mình bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong thanh âm đã bán đứng sự căng thẳng hiện thời của cô.
“Anh sẽ không làm gì cả.”
Huỳnh Tiến Dương nở nụ cười đầy thâm ý...
...
Nguyên cả một đêm, Tô Ánh Nguyệt chỉ ôm lấy chăn ngồi ở trên ghế sofa, hoàn toàn không dám ngủ.
Huỳnh Tiến Dương thì đang ung dung ngủ trên chiếc giường lớn, như lời anh ta đã nói, anh ta không làm gì Tô Ánh Nguyệt cả.
Nhân lúc anh ta ngủ say rồi, Tô Ánh Nguyệt thử đi mở cửa, nhưng mãi vẫn không mở ra được.
Cô cứ ngồi ở trên ghế sofa như vậy suốt cả đêm, khó khăn lắm mới thức được đến sáng.
Huỳnh Tiến Dương tỉnh lại, nở nụ cười nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Sự cảnh giác trên gương mặt của Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa hề hạ xuống, cô không có đáp lại Huỳnh Tiến Dương.
Nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương ung dung thong thả đi vào phòng tắm, cô mới nhanh chóng chạy đến trước cửa.
Nhưng không ngoài dự đoán, cửa vẫn không mở ra được.
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi mình, không cam tâm đi đến trước cửa sổ, lúc này cô mới phát hiện nơi mình đang ở là một căn biệt thự.
Phòng này ở trên tầng hai.
Xung quanh biệt thự được bao phủ bởi những rừng cây rậm rạp, ngoài ra thì không có gì nữa, cho nên Tô Ánh Nguyệt không thể xác định được nơi này là ở đâu.
Lần này Huỳnh Tiến Dương thật sự đã quyết định, khiến cho Trần Minh Tân không thể tìm được cô.
Nhưng mà...Trần Minh Tân thật sự sẽ tìm cô sao?
Nếu như tìm được cô, biết cô ở cùng phòng với Huỳnh Tiến Dương cả đêm, anh có tin cô và Huỳnh Tiến Dương chưa hề xảy ra chuyện gì không.
Sự tín nhiệm của Trần Minh Tân đối với cô...
Nhớ tới lần trước, Huỳnh Tiến Dương chẳng qua chỉ là đến Tô Thị tìm cô, Trần Minh Tân đã hiểu lầm cô rồi.
Khát vọng chạy trốn trong nháy mắt đã bị phai nhạt, cô đột nhiên càng sợ hãi Trần Minh Tân sẽ tìm đến đây.
Cô sợ Trần Minh Tân sẽ một lần nữa không tin cô.
Chuyện hôm qua anh và Cố Hàm Yên cùng tham gia một chương trình trò chuyện, chuyện anh công khai thân phận của mình, không phải cũng chưa từng nói với cô sao?
Nếu như anh ấy thật sự đủ tin cô, vậy thì tại sao lại giấu cô chứ?
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Chính vào lúc này, phía bên cửa chợt vang lên một tiếng ‘ầm’ thật lớn.
Sau đó cánh cửa bị mở ra, thân ảnh cao lớn thẳng tắp của Trần Minh Tân xuất hiện ở cửa.
“Trần...” Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân với vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt cô lộ ra một vệt kinh hoảng, cô muốn gọi tên anh, nhưng lúc nhìn thấy Cố Hàm Yên ở đằng sau anh, lời nói lại không phát ra được tiếng nữa.
“Em nói cô Tô cát nhân thiên tướng mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cố Hàm Yên nở nụ cười với Tô Ánh Nguyệt, sau đó lên tiếng dịu dàng an ủi Trần Minh Tân.
Sắc mặt của Cố Hàm Yên và Trần Minh Tân đều trông có chút tiều tụy, rõ ràng là tối qua không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Hôm qua anh nhận được điện thoại rồi vội vàng rời khỏi, thì ra là chuyện liên quan đến Cố Hàm Yên sao?
Bây giờ hai người xuất hiện cùng nhau, chỉ có thể nói là tối hôm qua bọn họ cũng ở cùng nhau...
Ánh mắt âm trầm của Trần Minh Tân đều tập trung trên người của Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, anh hung hăng cau mày lại, thanh âm kìm nén sự tức giận mà trầm thấp vang lên: “Qua đây.”
Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng tắm đã bị mở ra, thanh âm lười biếng của Huỳnh Tiến Dương truyền tới: “Ánh Nguyệt, ai đến vậy?”
Huỳnh Tiến Dương vừa xuất hiện thì bầu không khí trong căn phòng liền thay đổi.
Cố Hàm Yên là người phản ứng nhanh nhất: “Cô Tô, các người...”
Cô ta kinh ngạc trừng to mắt, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin: “Các người tối qua ở cùng với nhau?”
Sắc mặt Trần Minh Tân lúc này càng trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, anh giận dữ quát lên: “Tô Ánh Nguyệt, qua đây!”
Nhưng Tô Ánh Nguyệt không có qua đó.
Lúc nãy cô nhìn thấy Trần Minh Tân rõ ràng là đã bước lên một bước, muốn đi tới chỗ cô, nhưng sau khi Huỳnh Tiến Dương xuất hiện, thì anh liền thu chân lại, trên mặt tràn ngập sự âm lãnh.
“Anh Trần không cần to tiếng như vậy, con gái thì nhát gan, anh làm Ánh Nguyệt hoảng sợ rồi.” Huỳnh Tiến Dương bước từ sau lên trước, sau đó thốt lên một lời có thể khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Tô Ánh Nguyệt lúc này làm gì còn tâm tư quan tâm đến Huỳnh Tiến Dương nữa, toàn bộ sự chú ý của cô đều nằm trên người Trần Minh Tân.
“Anh nói lại một lần nữa, qua đây.” Trần Minh Tân không hề liếc nhìn Huỳnh Tiến Dương đến một cái, sắc mặt anh đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, như thể sự nổi trận lôi đình lúc nãy chỉ là ảo giác của Tô Ánh Nguyệt mà thôi.
Tô Ánh Nguyệt theo thói quen định đi đến chỗ của Trần Minh Tân, nhưng cô mới bước được một bước thì Huỳnh Tiến Dương ở đằng sau cô đã nhanh tay kéo cô lại rồi.
“Sự độ lượng của anh Trần thật đúng là làm tôi mở mang tầm mắt...
Huỳnh Tiến Dương siết chặt cổ tay của Tô Ánh Nguyệt, trong đáy mắt hiện hữu một ý cười ác liệt, anh tiếp tục nói: “Hay là anh buông tay đi, tôi và Ánh Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, nếu như không phải anh cản trở, thì cô ấy cũng đâu cần lén lén lút lút với tôi.”
“Huỳnh Tiến Dương, anh nói bậy gì vậy!”
Tô Ánh Nguyệt thực sự kinh ngạc trước năng lực đổi trắng thay đen của Huỳnh Tiến Dương, cô hoảng loạn dời ánh mắt mình qua nhìn Trần Minh Tân.