Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực (Dị Bản)

Trần Minh Tân cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Tô Ánh Nguyệt trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường không bao lâu liền ngủ mất.

Cô bị tiếng ồn đánh thức.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân bình bịnh, còn có âm thanh trầm thấp do vật cứng va chạm vào vách tường.

Cô khoác quần áo lên đi ra, nhìn thấy ở hành lang có vệ sĩ đang nhấc thứ gì đó.

Những người vệ sĩ kia nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đều sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, sau đó khẽ gật đầu nhìn về phía cô, rồi lại nhấc đồ vật lên tiếp tục đi.

Tô Ánh Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chuẩn bị đến phòng làm việc tìm Trần Minh Tân.

Cô mới vừa bước đến trước cửa, cửa phòng làm việc đã bị người khác mở ra từ bên trong.
Advertisement
Đột nhiên nhìn thấy người xuất hiện trong tầm mắt là Trần Úc Xuyên, Tô Ánh Nguyệt liền giật mình: “Ông cụ Trần.”

Mặc dù hôm qua Trần Minh Tân cũng xem như là giới thiệu cô với Trần Úc Xuyên, nhưng thái độ của Trần Úc Xuyên vẫn rất rõ ràng là không thích cô.

Đã như vậy thì cô cũng không cần phải lấy mặt nóng dán mông lạnh.

“Ừ.” Sắc mặt Trần Úc Xuyên rất khó coi, hình như là đang ôm cục tức rất lớn.

Đúng vào lúc này, trong phòng lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

Âm thanh có chút xa chút gần: “Ông ngoại, con ở bên ngoài cũng rất thuận tiện, bình thường...”

Là giọng nói của Cố Hàm Yên.

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Cố Hàm Yên chạy đến sau lưng Trần Úc Xuyên.

Cô ta cũng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó cười nói: “A, là cô Tô.”

Cố Hàm Yên cười lên trông rất đẹp, nếu như Tô Ánh Nguyệt là một người đàn ông, cô chắc chắn sẽ không có sức chống cự nào đối với Cố Hàm Yên như thế này.

Đáng tiếc là cô và Cố Hàm Yên là tình địch của nhau.
Advertisement
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí, trong nụ cười của Cố Hàm Yên hàm chứa châm chọc, biểu cảm của Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, mọi người ở cùng nhau sẽ rất náo nhiệt, không phải là ăn tết cần phải vui vẻ hả?”

Trong giọng nói của Trần Úc Xuyên tràn đầy thái độ không khoan nhượng, nhưng rõ ràng nếu so sánh với thái độ khi đối mặt với Tô Ánh Nguyệt lúc nãy thì đã khá hơn rất nhiều.

“Dạ, con biết rồi.” Cố Hàm Yên nghe vậy thì cực ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Dường như Trần Úc Xuyên cảm thấy rất hài lòng, ừ một tiếng liền xoay người rời đi.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua bóng lưng của Trần Úc Xuyên mới đi khỏi, mi tâm cau lại.

Trần Úc Xuyên muốn vào sống trong biệt thự à? Ông ta còn để Cố Hàm Yên vào ở chung?

Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, trên mặt đã giăng kín sương lạnh.

Gừng càng già càng cay mà!

Trần Úc Xuyên đã sống hơn nửa đời người, chắc chắn đã thấy rõ ý đồ của Cố Hàm Yên đối với Trần Minh Tân.

Tự ông ta không chủ động ra tay, lại cứ khăng khăng để Cố Hàm Yên vào đây ở, rõ ràng là muốn khiến cho Tô Ánh Nguyệt khó coi.

Cố Hàm Yên đi về phía trước một bước, mỉm cười nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, trong giọng nói mang theo vẻ khiêu khích: “Đã lâu không gặp, nhìn khí sắc của cô cũng không tốt lắm đâu.”

“Bởi vì gần đây Trần Minh Tân thích ăn chay, nên trong nhà nấu toàn món chay, tôi có chút không quen, khó tránh khỏi việc khí sắc hơi kém.”

Nhưng thật ra gần đây cô nghe đến đồ ăn mặn đã cảm thấy khó chịu, cứ liên tục mấy ngày nay đều như vậy, nhưng cô lại không thể uống thuốc.

Khí sắc có tốt hay không, ngược lại cô cũng không chú ý nhiều, cho dù khí sắc không tốt thì sao chứ? Cô đây mỗi ngày đều có thể ăn thức ăn do tận tay Trần Minh Tân làm.

Đương nhiên Cố Hàm Yên nghe rõ ý tứ trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt, ý cười trên mặt của cô ta càng sâu hơn, trong con ngươi lại hiện lên sự lạnh lẽo, giọng nói bị ép đến trầm thấp: “Để tôi nhìn xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu nữa.”

“Tỉnh rồi à.”

Không đợi Tô Ánh Nguyệt mở miệng, Trần Minh Tân đã bước ra từ bên trong.

Nhiệt độ trong biệt thự vừa phải, anh chỉ bận một cái áo sơ mi đen.

Ánh mắt sắc bén của cô phát hiện áo mà anh đang mặc trên người là món quà sinh nhật mà lúc trước cô tặng cho anh.

U uất nơi đáy lòng mới tán đi một chút, cô trực tiếp đi lên phía trước, đứng trước mặt Trần Minh Tân: “Em cảm thấy có chút khó chịu, anh sờ sờ thử xem có phải là em phát sốt rồi không?”

Tô Ánh Nguyệt nói xong liền kéo tay anh đặt lên trên trán của mình.

Trần Minh Tân nghe như vậy, chân mày anh chau lại, đem lòng bàn tay đặt trên trán của Tô Ánh Nguyệt, nửa ngày mới rút lại, trong giọng nói mang theo chút lo lắng nho nhỏ không khó phát hiện được: “Để tôi gọi bác sĩ đến.”

Nói xong, anh xoay người đi xuống lầu.

Mặc dù Tô Ánh Nguyệt không biết anh muốn kêu bác sĩ gì, nhưng cô đã đạt được mục đích của mình.

Loại chuyện tranh giành tình cảm này, trước kia cô nghe chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ có một ngày cô cũng sẽ dùng tới mấy trò vặt vãnh này.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Ánh Nguyệt và Cố Hàm Yên.

Cố Hàm Yên bởi vì cử động thân mật không kẻ hở lúc nãy của hai người, nụ cười trên mặt trở nên cực kỳ gượng gạo.

Tô Ánh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn Cố Hàm Yên: “Tôi có thể đắc ý được bao lâu thì tôi không biết, nhưng ít nhất bây giờ người đứng bên cạnh của anh ấy là tôi, không phải cô.”

“Ha.” Cố Hàm Yên giống như nghe thấy được một chuyện buồn cười, khóe môi cong lên, mở miệng nói: “Nếu như tôi là cô, trước khi bản thân mình trở nên lúng túng sẽ rời khỏi Minh Tân, mà không phải giống như cô bây giờ, khóc lóc, van nài, xin xỏ ở lại bên cạnh anh ấy, luôn gây cho anh ấy vô số phiền phức...”

Cố Hàm Yên nói xong liền đóng sập cửa đi khỏi.

Tô Ánh Nguyệt bước vào bên trong mấy bước, ngồi xuống trên ghế sofa.

Phòng làm việc của Trần Minh Tân rất lớn, chỉ có một mình cô ở trong phòng liền lộ ra cảm giác trống trải và yên tĩnh.

Cô ấn lấy mi tâm, buồn bực nhắm mắt lại.

Cũng không lâu lắm, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra một lần nữa.

Người bước vào là Trần Minh Tân, phía sau anh còn có một người phụ nữ trung niên mặc đồ tây.

Trong tay của người phụ nữ trung niên mang theo một hòm thuốc, rất rõ ràng, đây chính là bác sĩ mà Trần Minh Tân tìm đến.

Ánh mắt của cô nhìn thẳng phía sau, trên mặt xuất hiện sự nghiêm túc.

Trần Minh Tân đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt: “Đây là bác sĩ gia đình, Trần Vu.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì nâng mắt nhìn về phía Trần Vu, Trần Vu chỉ lễ phép gật đầu với cô, thoạt nhìn có vẻ là một người không dễ tiếp xúc.

Lúc nãy Tô Ánh Nguyệt nói mình không dễ chịu, vốn chỉ là muốn trêu tức Cố Hàm Yên mà thôi, không ngờ Trần Minh Tân thật sự gọi bác sĩ đến đây.

Hiện tại khiến cô cảm thấy không biết làm sao mới tốt.

Nhưng Trần Vu đã bắt đầu lấy dụng cụ, nhìn bộ dáng có vẻ muốn kiểm tra sức khỏe cho cô.

Tô Ánh Nguyệt cũng không tiện từ chối, chỉ đành phải làm kiểm tra.

Sau khi kết thúc kiểm tra xong, Trần Vu liền cất kỹ dụng cụ vào trong hòm thuốc, cung kín gật đầu về phía Trần Minh Tân: “Sau khi có kết quả điều tra, tôi sẽ lập tức đưa đến đây.”

Trước khi Trần Vu đi khỏi, giống như vô ý nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái.

Ánh mắt kia có chút kỳ lạ, giống như bất mãn, lại giống như khinh thường.

Hai mắt Tô Ánh Nguyệt chớp chớp, nhìn thói quen làm việc của Trần Vu cùng thái độ cẩn thận của cô ta, không khó nhìn ra được cô ta là người ở bên cạnh Trần Minh Tân.

Nếu như vậy thì Trần Vu không thích cô cũng có thể hiểu được.

Sau khi Trần Vu đi ra ngoài, cửa đã đóng lại.

Lúc này, Trần Minh Tân mới mở miệng hỏi cô: “Còn buồn ngủ không? Bị đánh thức sao?”

“Ông ngoại của anh muốn vào đây sống?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.

Mặc dù đây là chuyện đã rất rõ ràng, nhưng mà Tô Ánh Nguyệt vẫn muốn hỏi một chút.

Trần Minh Tân chăm chú nhìn cô, dường như là muốn nhìn ra cô đang suy nghĩ gì từ trong mắt của cô.

Sau một lát, anh mới mở miệng nói: “Không chỉ là ông ngoại của tôi, đó cũng là ông ngoại của em.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!