Edit: Ryal
Uông Sở Lương là kiểu người đã chiếm hời cũng nhất định phải tiếp tục khoe mẽ. Hôm nay y được sướng chưa từng có, nhưng xong việc rồi vẫn bắt bẻ: "Tại em cả đấy, khắp người tôi rối beng cả này".
Trước mặt Uông Sở Lương, Lương Hiệt bao giờ cũng tốt tính. Hắn vừa cười hì hì vừa lấy khăn ướt lau cho người ta, còn vạch mông Uông Sở Lương lấy sạch tinh dịch mình bắn vào bên trong ra ngoài nữa chứ.
Y chỉ việc nằm đó hưởng thụ, nhìn ánh trăng rực rỡ bên ngoài: "Hôm nay trăng đẹp thật, lẽ ra mình phải ngồi ngoài đó ngắm trăng".
Cùng lúc đó, sư huynh vô tội cũng đang đen mặt ngồi trên thềm cửa "ngắm trăng".
Sao sư đệ lại làm thế?
Bình thường hai đứa nó cũng vậy à?
Sư huynh nghĩ mình phải nói chuyện với sư đệ thôi, dù sao trong nhà cũng có trẻ con, phải nhắc nó đừng đưa Lương Hiệt về nhà làm ảnh hưởng đến việc học của thằng bé.
Sư huynh đợi mãi mới thấy trên tầng yên ắng nhưng vẫn không dám làm gì thiếu suy nghĩ, chỉ sợ mình thấy được cái gì không nên thấy, nghe được cái gì không nên nghe.
Anh vẫn cứ ngồi nguyên tại chỗ đến khi Uông Sở Lương và Lương Hiệt cùng bước xuống.
"Sư huynh ơi, bọn em về trước nhé!". Hôm nay Uông Sở Lương hơi quá đà, đến dáng đi cũng kì dị, lúc bước xuống cầu thang còn thấy chân run run.
Nghe thấy giọng y, cuối cùng sư huynh cũng yên tâm về phòng.
"Đi đi, đi đi". Sư huynh đỏ mặt nói. "Lát nữa anh cũng đóng cửa đây".
Uông Sở Lương theo sau Lương Hiệt, mà hắn còn đang cầm theo cái ga trải giường định mang về nhà giặt.
Sư huynh không nỡ nhìn thẳng, đành vừa cúi đầu ngó ấm trà nhỏ trong tay mình vừa tiễn hai người rời đi.
Họ bước chậm rì rì tới bên ngoài khu nghệ thuật, bởi Lương Hiệt đỗ xe ở đó.
"Nãy anh có nhìn thấy không?". Lương Hiệt đột nhiên hỏi.
"Thấy gì?".
"Mặt sư huynh anh đỏ bừng". Hắn ôm eo Uông Sở Lương mà cười. "Chắc nghe thấy tiếng anh rên đó".
Uông Sở Lương lườm Lương Hiệt một cái, rồi bắt đầu sầu não.
Ở đây cách âm không tốt, sao y lại quên mất sư huynh vẫn còn ngồi bên dưới nhỉ!
Sư huynh của y vẫn còn ngây thơ lắm, cũng chẳng trẻ trung gì cho cam nhưng chưa một mối tình nào vắt vai, anh biết mấy chuyện này chứ chưa trải qua bao giờ, nhắc tới đã thấy ngượng rồi.
Người đàn ông trung niên ngây thơ đơn thuần tự dưng bị bắt nghe phim đen bản thực tế.
Uông Sở Lương đột nhiên thấy có lỗi với sư huynh quá chừng.
"Đúng rồi". Lương Hiệt hỏi. "Lát nữa qua chỗ em hay về nhà anh đây?".
Hai người dây dưa lâu đến thế mà Lương Hiệt chỉ mới chính thức đến nhà Uông Sở Lương hai lần.
Căn hộ hai phòng ngủ không rộng lắm, ngoài Uông Sở Lương thì còn đứa con đã học cấp ba.
Lương Hiệt có ấn tượng rất sâu đậm với thằng nhóc kia, bởi trông nó y hệt Uông Sở Lương, nhìn phát biết ngay cha con ruột thịt.
Quan trọng nhất là, lần đầu gặp nhau, thằng nhóc đó đang trong độ mười lăm mười sáu tuổi – cũng chẳng hơn Uông Lâm ngày xưa là bao, hắn còn thấy được chút bóng dáng Uông Lâm thời niên thiếu trên người nó nữa.
Mỗi tội khí chất thì khác hẳn, Lâm Lâm của hắn rõ mềm mại dễ thương, thằng con của Uông Sở Lương thì lạnh như băng ấy.
Nghĩ đến đây, Lương Hiệt ho nhẹ một tiếng: "Giờ quan hệ của chúng mình đã khác trước rồi, em có một câu hỏi đã ấp ủ trong lòng từ lâu, hôm nay được quyền đề cập rồi chứ?".
Hai người bước tới cạnh xe, Lương Hiệt mở cửa cho Uông Sở Lương đầy tự nhiên.
"Gì đấy?". Uông Sở Lương rất nghi Lương Hiệt chính là quyển "Mười vạn câu hỏi vì sao" chuyển kiếp mà thành, chứ không thì sao hắn có lắm câu hỏi thế?
Họ lên xe, Lương Hiệt để tấm ga trải giường dính đầy mồ hôi và tinh dịch ở ghế sau rồi quay sang nói với y: "Em vẫn luôn muốn hỏi về con trai anh, tuy không hay lắm, nhưng em nghĩ giờ mình là người yêu rồi thì em được phép hỏi chứ".
"Con trai tôi thì sao?". Uông Sở Lương lườm hắn. "Đừng có hòng mơ tưởng đến nó đấy!".
Đến tận bây giờ y vẫn còn nhớ Lương Hiệt nói Uông Thịnh giống Uông Lâm trong lần đầu tiên gặp mặt, hồi ấy suýt thì giận đến nỗi ngất đi luôn mà.
"Đệch, nó vẫn còn nít ranh thì em mơ tưởng cái gì! Em thấy hai người trông giống nhau quá, anh bảo không phải cha con ruột, nhưng... không phải ruột thịt thì sao giống đến mức đó được?". Lương Hiệt trộm liếc y qua khóe mắt. "Anh từng kết hôn rồi đúng không? Có con với vợ cũ, anh còn không chịu thừa nhận à?".
"Vợ cũ?". Uông Sở Lương nghĩ: Tôi là 0 thuần, em nhìn kiểu gì mà nghĩ tôi sẽ cưới vợ sinh con?
Y cười nghiêng ngả.
Lương Hiệt: "... Anh cười gì chứ?".
"Muốn biết Uông Thịnh chui từ đâu ra không?". Uông Sở Lương đột nhiên ghé sát vào, ngón tay nhẹ nhàng đảo vòng tròn quanh ngực hắn.
"Muốn chứ".
Y khẽ cười: "Do tôi tự đẻ ra đấy, thực ra, tôi là...".
"Thần kinh". Lương Hiệt bất đắc dĩ trợn mắt, túm chặt tay Uông Sở Lương. "Thua anh đấy, chẳng nói thật được câu nào".
Y cười cười, thầm nghĩ: Thực ra vẫn có nói thật mà, tôi từng nói tôi yêu em.