Thẩm Thanh Thu nghe vậy dưới chân cứng lại, thân thể chìm xuống lập tức bay lên, khóe miệng giương cao. Nàng chính là muốn khoe một chút khinh công của mình, cũng không phải muốn làm Tiêu Mộ Vũ phân tâm.
Tình thế trước mắt căng thẳng, Thẩm Thanh Thu đem tâm tư đều đặt ở việc giải đố, thời gian không còn nhiều lắm. Tiêu Mộ Vũ giải xong tổng cộng 60 đề, ba người Tô Cẩn mỗi vòng đều phụ giúp giải một hai câu, tốc độ tự nhiên tăng lên nhiều.
Thẩm Thanh Thu như một con chim bay tới lui giữa hoa đăng cùng Tiêu Mộ Vũ, lúc này đây nàng buông hoa đăng thoáng nhìn, liền phát hiện sắc mặt Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên thay đổi.
Hệ thống đi theo bá báo, "Người chơi kích phát hoa đăng đặc biệt, giải đố tạm dừng ở năm đề! Khi nào giải xong năm đề này mới được lấy hoa đăng tiếp theo, không được nhảy qua, cấm dùng thẻ miễn đáp."
Thẩm Thanh Thu thầm mắng một tiếng, trước mặt Tiêu Mộ Vũ đang có bốn đề, mà bên kia Trần Giai Kiệt đang chuẩn bị lấy hoa đăng, nàng cần thiết dừng lại.
Ngay khi Thẩm Thanh Thu nắm chặt đôi tay vẻ mặt tức giận mà chuẩn bị xoay người, Tiêu Mộ Vũ ngăn cản nàng, "Thanh Thu, chị cùng Tô Cẩn đáp đề, hoa đăng để em hái."
Tiêu Mộ Vũ nhìn hoa đăng trên đỉnh tháp, ra hiệu cho Trần Giai Kiệt: "Anh ngồi xuống, nâng tay làm điểm tựa cho tôi mượn lực."
Trần Giai Kiệt hiểu ý, lập tức nửa ngồi xuống đôi tay giao nắm, Tiêu Mộ Vũ nhấc chân đặt lên tay hắn, được hắn đẩy lên cao, nàng mượn lực cả người đạp không mà lên, vững vàng bắt được hai ngọn hoa đăng, lại nhẹ nhàng rơi xuống, lưu loát vô cùng.
Trần Giai Kiệt kích động thẳng vỗ tay, nhanh chóng tiếp nhận đèn lồng chạy trở về.
Bên này Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đang nhìn bốn câu đố, mặt trên phân biệt là:
(1) Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý ( đáp một chữ );
(2) Tính toán phức tạp ( tên một danh nhân Tam Quốc );
(3) Không hoa chỉ có lạnh lẽo (mùa);
(4) Cửu tử nhất sinh ( tên thuốc ).
Tả Điềm Điềm rất nhanh đoán được câu số (4), là cây sống đời. Mấy câu này khá đơn giản, Thẩm Thanh Thu cũng không quản nhiều.
Trần Giai Kiệt cùng Tiêu Mộ Vũ đã mang đèn trở lại, hắn liếc nhìn đề bài, chỉ vào câu (2) nói: "Cái này tôi biết, là Bàng Thống!"
"Câu (3) Không hoa chỉ có lạnh lẽo, có phải là mùa....." Trần Giai Kiệt còn chưa kịp nói ra chữ 'đông', Tiêu Mộ Vũ đã bưng kín miệng hắn, Trần Giai Kiệt sửng sốt nhưng rất nhanh liền hiểu được, nào có đơn giản như vậy.
"Là mùa hè." Thẩm Thanh Thu từng nghe qua câu thơ này, lập tức sửa đúng. Còn dư lại câu (1) Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý , đây là thập thiên can trong phong thủy, đoán một chữ biết là chữ nào bây giờ?
Thiên Can天干, Thiên là ngày 日, Thiên Can có thể viết là ban ngày日干! Thẩm Thanh Thu vốn dĩ lâm vào cục diện bế tắc liền ánh mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ vỗ vai Trần Giai Kiệt, "Lấy đèn." Nàng thoáng mỉm cười nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, nàng biết người yêu của mình không chỉ có võ lực, đầu óc cũng rất thông tuệ.
"Là chữ hạn 旱 (hạn hán)." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nói, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm nghe được cái hiểu cái không, có chút mờ mịt.
Mà Thẩm Thanh Thu đã mở ra hoa đăng thứ năm, mặt trên viết: (5)"Thiên thượng bích đào hòa lộ chủng, nhật biên hồng hạnh ỷ vân tài." (tên một loài hoa )
*Dịch nghĩa: Trên trời đào bích gieo sương, dựa mây hạnh đỏ thái dương cạnh trồng.
Thẩm Thanh Thu vội nhắc nhở hai người Tô Cẩn: "Nhanh đi lấy đèn."
Vừa nói nàng vừa vận khinh công nhảy lên bắt lấy hai chiếc đèn, đến bây giờ các nàng đã giải xong 65 đạo đề, còn thiếu 8 câu, nhưng nén hương đã sắp tàn. Hệ thống đưa ra quy tắc mỗi người 15 câu, Thẩm Thanh Thu sợ rằng làm xong nhiệm vụ vẫn sẽ không yên ổn, hệ thống khả năng còn có ám chiêu.
Nàng nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, ôm đèn chạy trở về, lại phát hiện Tiêu Mộ Vũ vội vã đưa đèn qua, đầu cũng không ngẩng nhìn nàng đã chạy đi tiếp. Nàng duỗi tay nắm lấy Tiêu Mộ Vũ, ôn nhu nói: "Em đừng khẩn trương, có chị ở đây rồi, em cứ tập trung giải đề."
Bên kia tro nhang lại một lần rơi xuống, chỉ sợ một chút hương cuối cùng này liền tắt.
Hai câu thơ số (5) trích từ bài《 Dâng lên Cao thị lang 》của Đường Cao Thiềm. Nguyên bản dùng "Trên trời đào bích" cùng "Dựa mây hạnh đỏ" chỉ việc đỗ tiến sĩ một bước lên trời, ý nghĩa không hề liên quan đến hoa. Nếu muốn đoán tên một loài hoa, hoa gì có thể sánh với đào bích trên trời, hạnh đỏ trên mây?
Thẩm Thanh Thu đặt câu đố vào vạch vàng, đang chuẩn bị đạp gió bay lên, đã thấy Tiêu Mộ Vũ từ trên tháp đèn nhảy xuống, bởi vì tốc độ quá nhanh mà bạch y tung bay, bồng bềnh tựa như tiên tử.
Lập tức trong đầu nàng linh quang chợt lóe, lớn tiếng nói: "Mộ Vũ, là Lăng Tiêu hoa!"
Nói xong nàng nhanh chóng buông đèn, giữa không trung vững vàng tiếp được Tiêu Mộ Vũ, ôm người trở lại. Tiêu Mộ Vũ còn không kịp nhìn nàng, đã bị một loạt chữ kim sắc hiện lên chặn tầm mắt, mà Thẩm Thanh Thu cũng liền cấp ra đáp án, "Mỗi ngày hướng về phía trước." ( tên thuốc đông y ), chính là Liên Kiều."
(Vị thuốc Liên Kiều có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu viêm... chuyên dùng trị trĩ.)
Thẩm Thanh Thu đáp xong liền bay về phía tháp, Tiêu Mộ Vũ thuận tay cũng đoán một câu, cười lắc đầu, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn nghiêm túc, đều không chú ý chính mình. Mà hai chữ Liên Kiều thực sự vi diệu, làm Trần Giai Kiệt cùng Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn giữa bầu không khí căng thẳng đều nhịn không được cười to.
"Phó đội, cô thật ngưu ***!" Trần Giai Kiệt ở trước mặt phụ nữ xưa nay chưa từng nói từ thô tục, không hề hình tượng hô to một tiếng, nhưng trong miệng chữ 'ngưu bức'[牛逼 ] (lợi hại) lại biến thành 'tất tất' [哔哔](xấu xa).
"Cảnh cáo, dùng từ thiếu chuẩn mực, hệ thống sẽ che chắn!"
Trần Giai Kiệt: "......"
"Phốc."
"Ha ha, Trần đại ca, anh đang nói cái quỷ gì vậy!"
"Ha ha."
Lần này năm người hoàn toàn thả lỏng, giữa con phố tràn ngập nguy hiểm cùng khủng bố, bọn họ giành giật từng giây giải đề, chạy vội, nhưng như cũ vui vẻ cười to, nói không nên lời sảng khoái.
Tiêu Mộ Vũ trở lại vòng tròn tiếp tục đáp đề, đôi mắt chặt chẽ khóa câu đố, đáp nhanh đến không thể tưởng tượng. Thẩm Thanh Thu không ngừng tới lui hái đèn, tựa như một con bướm đỏ rực bay múa trong gió, nàng cùng Tiêu Mộ Vũ nhất hồng nhất bạch, một động một tĩnh làm mấy người Trần Giai Kiệt nhìn thế là đủ rồi.
Tuy bọn họ không sánh được Tiêu Mộ Vũ, nhưng đã mạnh hơn người khác rất nhiều. Lúc mạt hương tro cuối cùng rơi xuống, một trận gió mãnh liệt thổi qua, trên đường sở hữu hoa đăng đều đang không ngừng lay động, phía dưới đố đèn cũng hóa thành bột phấn tan ở trong gió.
Thẩm Thanh Thu ném xuống đèn trong tay, cả người mồ hôi ướt đẫm. Trước mắt có chút choáng váng, nàng đứng không vững thân mình, hướng một bên lảo đảo vài bước, cuối cùng đỡ người giấy bên đường mới miễn cưỡng đứng vững.
"Thanh Thu!" Tiêu Mộ Vũ trong lòng cả kinh, chạy nhanh đi qua đỡ lấy Thẩm Thanh Thu. Vừa chạm vào nàng liền phát hiện nàng ấy cả người đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng không thua kém gì người giấy, thoạt nhìn thật không tốt.
"Phó đội, cô sao rồi?" Mấy người Trần Giai Kiệt cũng mệt đến không được, bọn họ cơ hồ dùng hết toàn lực chạy, trên người đồng dạng mồ hôi như mưa, nhưng cũng không mệt đến tình cảnh như Thẩm Thanh Thu, hiển nhiên Thẩm Thanh Thu bị vết thương ảnh hưởng rất lớn.
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng cười một cái, "Không có việc gì, chính là mệt, tôi nghỉ một lát liền được, mọi người đừng lo lắng." Miệng nàng nói mọi người, ánh mắt lại trấn an mà nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Đúng lúc này, hệ thống lần nữa bá báo, "Chúc mừng đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành thử thách thứ hai của trò chơi liên hoàn, đố đèn tổng cộng 100 đạo đề, các bạn đã xử lý 89 đề, đáp sai 3 câu, thành tích cuối cùng 86 đề. Không có phần thưởng nào cho thử thách này, đây chỉ là giá trị tinh thần. Huống hồ làm người chính là muốn thi đua tiến về phía trước, không thể chỉ theo đuổi vật chất, hơn nữa các bạn nhất định sẽ vì nỗ lực của chính mình hôm nay mà cảm thấy may mắn cùng kiêu ngạo."
Năm người Tiêu Mộ Vũ nghe được thẳng nhíu mày, đây là loại hệ thống tư bản kiểu gì, đem bóc lột cùng áp bách nói đường hoàng như vậy.
Thẩm Thanh Thu có chút không thoải mái, nàng hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Thử thách này thiết trí ra tới, không có khen thưởng cũng không có trừng phạt, ý nghĩa ở nơi nào?"
Tiêu Mộ Vũ nghe được ngẩn ra, luôn cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì, đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác Thẩm Thanh Thu điểm vào lòng bàn tay nàng hai cái, vừa định cúi đầu đã bị nàng ấy dùng sức nhéo.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên nhảy dựng, mà Thẩm Thanh Thu ho khan vài tiếng, thân thể mềm nhũn toàn bộ ngã vào lòng Tiêu Mộ Vũ. Tô Cẩn sợ tới mức sắc mặt biến đổi, cô cùng Tả Điềm Điềm chạy nhanh vây lại đây.
Tiêu Mộ Vũ gắt gao ôm Thẩm Thanh Thu, thanh âm phát run: "Thanh Thu, Thanh Thu, chị đừng làm em sợ."
Thẩm Thanh Thu đem đầu lệch qua vai nàng, thấp giọng nói: "Người giấy vẽ rồng điểm mắt. Khụ khụ, chị không sức lực, đầu thực choáng váng."
Tiêu Mộ Vũ ôm Thẩm Thanh Thu, nỗ lực muốn làm nàng ấy đứng lên, đồng thời nương thân thể Thẩm Thanh Thu che đậy nhìn trộm người giấy đứng gần nhất.
Thẩm Thanh Thu cố tình phất ống tay áo ôm cổ Tiêu Mộ Vũ, kỳ thật dùng sức tạo ra một trận gió, vì thế lá bùa dán trên trán người giấy nhẹ bay lên, lộ ra cặp tròng mắt màu đen nhỏ như hạt đậu, giờ phút này đang nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ các nàng.
Tiêu Mộ Vũ đột nhiên lạnh cả người, trong đầu toát ra một ý niệm đáng sợ, có lẽ mỗi một người giấy đều lợi dụng sự yểm hộ của lá bùa, thần không biết quỷ không hay mà vẽ rồng điểm mắt.
Nàng thoáng nhìn qua hai bên đường, con phố dài nhìn không thấy điểm cuối đứng tràn đầy người giấy, phải có đến hàng trăm cái.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy da đầu tê dại, nàng đỡ Thẩm Thanh Thu lo lắng sốt ruột nói: "Làm sao bây giờ? Tình huống không được tốt, như vậy quá nguy hiểm."
"Tiêu đội, phó đội rất nghiêm trọng sao?" Trần Giai Kiệt cũng có chút khẩn trương.
"Không có việc gì, còn chịu đựng được, chém thêm hai ba chục cái cũng không vấn đề gì."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Trần Giai Kiệt, lấy đao ra. Tô Cẩn, Tiểu Tả đều chuẩn bị tốt, chúng ta mở đường máu thoát khỏi nơi này!"
Ba người Trần Giai Kiệt theo lời nắm vũ khí trong tay, mà Thẩm Thanh Thu đột nhiên bật người lên, quân đao như tia chớp cắt qua một loạt người giấy bên trái, lập tức tám chín cái đầu không kịp phòng ngừa rơi rụng xuống đất.
Mà Tiêu Mộ Vũ đồng dạng nhất kiếm chém đi qua, vài người giấy vừa mới nhúc nhích đã bị chém đầu.
"Nhanh lên, người giấy đều đang vẽ rồng điểm mắt!" Tiêu Mộ Vũ gấp giọng nói, mấy người Trần Giai Kiệt tức khắc bừng tỉnh, nhanh chóng chạy về phía trước.
Trong phút chốc toàn bộ người giấy đều bắt đầu chuyển động, cuồng phong thổi quét mà đến, lá bùa sôi nổi bay lên, lộ ra từng cặp mắt nhỏ như hạt châu cùng khuôn mặt dữ tợn.
Nhưng chúng nó hành động tốc độ cũng không mau, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đột nhiên ra tay đánh úp, khiến chúng nó còn chưa kịp làm gì đã một đám đầu lìa khỏi xác.
Tô Cẩn quơ quơ ngọn đuốc trong tay, đám người giấy cũng trốn không được, trong nháy mắt đã bị bốc cháy.
Cái này làm cho Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có chút không thích hợp, nàng nhớ tới đoạn lời nói cuối cùng của hệ thống, "Các bạn nhất định sẽ vì nỗ lực của chính mình hôm nay mà cảm thấy may mắn cùng kiêu ngạo", nàng lập tức trong lòng căng thẳng, "Thanh Thu, giải đố là có ý nghĩa!"
Nàng vừa nói xong, Thẩm Thanh Thu đã giẫm lên người giấy lao về phía trước, thực hiển nhiên Thẩm Thanh Thu cũng phát hiện.
Tiêu Mộ Vũ sắc mặt đột biến: "Thanh Thu, chị trở về ngay!"
Lúc này Tiêu Mộ Vũ đã nhìn đến trạng huống trước mắt, ở nơi đèn đường không chiếu được rõ ràng, một đám người giấy không có dán lá bùa đang hé miệng cười xông về phía bên này.
Càng thêm làm người cảm thấy đáng sợ chính là, quần áo trên người chúng nó vốn trắng bệch, thời khắc này đã chuyển sang màu đỏ cùng màu trắng.
Trên đường chạy qua, một con người giấy phía trước đột nhiên quay đầu, bắt người giấy phía sau lập tức xé nát, há cái miệng lớn nuốt đi vào, thân thể nó tức khắc to lên gấp đôi.
Trong lúc Thẩm Thanh Thu đạp khinh công bay lên, người giấy đột biến kia đã nuốt chửng mấy cái đồng bọn, đỉnh đầu nhô cao ước chừng ba mét, bị vướng vào những dải hoa đăng bên trên, tựa như tháp sắt.
Thân hình mảnh mai của Thẩm Thanh Thu đáp xuống trước mặt người giấy kia, nhỏ bé yếu ớt đến làm Tiêu Mộ Vũ ngũ tạng đều đốt.
"Thanh Thu, chị trở về!"
Thẩm Thanh Thu tránh đi bàn tay khổng lồ của người giấy đánh tới, nhưng kình phong mang theo làm nàng một cái lảo đảo thiếu chút nữa rơi xuống, nàng hai ba bước giẫm vào đỉnh đầu một người giấy khác mới đứng vững.
Theo sau Thẩm Thanh Thu nhảy dựng lên, nhanh chóng hướng bên này đuổi, mấy cái lên xuống nàng liền đáp trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nhìn đến Tiêu Mộ Vũ gấp đến đỏ cả mắt, nàng thở hồng hộc nói: "Lòng chị hiểu rõ, nhân lúc nó bị kẹt, chị định xử lý nó nhưng không kịp rồi, chạy thôi." Nàng nhận ra một điều, người giấy đột biến sẽ không nuốt thi thể đồng bọn bị mất đầu.
Tiêu Mộ Vũ oán hận mà cắn răng, "Chị là nữ nhân điên!" Mắng xong nàng nhìn Thẩm Thanh Thu rõ ràng có chút đứng không vững, khom lưng cõng lên đối phương, quay đầu liền chạy.
Thẩm Thanh Thu bị mắng đến sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng, lúc lấy lại tinh thần đã bị Tiêu Mộ Vũ cõng chạy xa. Trần Giai Kiệt cùng Tả Điềm Điềm cũng theo sát phía sau, liều mạng mà chạy.
Tô Cẩn châm lửa thiêu đốt một hàng người giấy bên phải, toàn bộ đường phố đã chìm trong ánh lửa. Nhưng người giấy đột biến lại coi lửa không ra gì, vài bước liền vượt lại đây, căn bản không bị cháy.
"Nó không sợ lửa!" Tả Điềm Điềm quay đầu lại nhìn, lớn tiếng nói.
"Mộ Vũ, chúng ta chạy thế này cũng vô dụng, để chị xuống đánh nó."
Tiêu Mộ Vũ thấp giọng nói: "Chị có thể bớt nói được không? Nhìn tình huống phía sau đi."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày quan sát mặt sau, hiện tại chỉ còn hai người giấy khổng lồ một hồng một trắng, những cái khác đều bị chúng nó nuốt. Khuôn mặt kia vốn bị phác họa trắng bệch xấu xí đã dần hoàn chỉnh. Càng nuốt đồng bọn, đầu nó càng bị căng vỡ, phá thành mảnh nhỏ, giữa giấy trắng rách nát lộ ra màu đỏ, vừa ghê tởm lại đáng sợ, rất nhanh con ngươi đen ngòm thò ra tới, gắt gao khóa năm người các nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!