Tiêu Mộ Vũ đem hết thảy đều xem ở trong mắt, tự nhiên biết Thẩm Thanh Thu nói chính là sự thật. Trái tim nàng vẫn chưa từ trong khẩn trương hoãn lại đây, nàng quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt có chút do dự.
Vừa rồi đã là lần thứ hai quan tân lang quay đầu, Tiêu Mộ Vũ trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nếu một lần là trùng hợp, vậy hai lần hắn nhìn về phía nàng là có ý gì, nàng thật sự vô pháp đem trùng hợp đi an ủi chính mình. Hơn nữa hành động của người giấy kia rất quỷ dị, làm nàng nhất thời không dám mạo hiểm đuổi theo, Thẩm Thanh Thu chưa khôi phục ký ức, chính mình không thể mang theo nàng ấy liều mạng.
Nhưng đêm nay khả năng liền mất đi một cơ hội lần theo dấu vết thật tốt.
Thẩm Thanh Thu sắc mặt tái nhợt, thực hiển nhiên vẫn còn đang trong kinh hách, nhưng nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, lại rõ ràng biết Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ cái gì, "Nàng còn muốn theo dõi chúng nó sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, thấp giọng nói: "Không, quá nguy hiểm."
Trong mắt Thẩm Thanh Thu mạc danh có chút mất mát, nàng cúi đầu ảo não nói: "Vậy nếu ta không theo nàng, hoặc là ta không yếu như vậy, nàng sẽ đuổi theo phải không?"
Tiêu Mộ Vũ thực kinh ngạc Thẩm Thanh Thu sẽ nói điều này, nàng cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, "Nàng nhớ lại rồi?"
Thẩm Thanh Thu sửng sốt, khó hiểu nói: "Nhớ tới cái gì? Ta đã quên chuyện gì ư?"
Tiêu Mộ Vũ thở dài, khẽ lắc đầu: "Không có gì."
Nhìn Thẩm Thanh Thu có chút nóng nảy, Tiêu Mộ Vũ lại khẽ cười một tiếng: "Nàng không yếu, may là vừa rồi nàng phát hiện được bóng ma kia, kịp thời ngăn cản ta đi ra ngoài, mới giúp hai ta tránh thoát kiếp nạn. Rõ ràng nàng đang rất sợ hãi nhưng vẫn có thể chú ý động tĩnh xung quanh, phản ứng nhanh như vậy, rất lợi hại."
Thẩm Thanh Thu được nàng khen đến sắc mặt đỏ lên, "Ta, ta chỉ là vừa vặn thấy được. Nhưng tại sao nàng muốn điều tra chuyện này, nguy hiểm như vậy nàng còn một mình ra tới?"
Thẩm Thanh Thu thực không tán đồng, có chút oán trách Tiêu Mộ Vũ.
"Đây là ta cần thiết làm, hiện tại còn không có biện pháp nói cho nàng, về sau nàng liền minh bạch." Dứt lời Tiêu Mộ Vũ nhìn theo phương hướng đội ngũ đón dâu biến mất, đó là cửa thành phía bắc. Mà bên kia vẫn còn lưu lại vết nước mơ hồ, một đường uốn lượn, đêm nay không biết là nữ nhi nhà ai gặp chuyện.
"Đi thôi, qua đó nhìn xem." Tiêu Mộ Vũ nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu theo bản năng duỗi duỗi tay, nhưng khi sắp đụng tới tay Tiêu Mộ Vũ, nàng lại vội vàng rụt trở về. Chỉ là mới thu hồi một nửa, đối phương đã nhanh chóng duỗi tay lại đây, cầm thật chặt tay nàng.
Trái tim Thẩm Thanh Thu bùm bùm nhảy dựng, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người đôi tay giao nắm, gương mặt lập tức đỏ bừng. Này hết thảy bị Tiêu Mộ Vũ thu hết vào đáy mắt, vì thế khóe môi nhịn không được cong lên.
Phía sau Thẩm Thanh Thu còn thấp giọng lẩm bẩm: "Nàng nắm tay ta làm gì?"
Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, rũ mắt cười: "Đáng yêu."
Thẩm Thanh Thu có chút sững sờ, một lòng nói không nên lời nhộn nhạo, trong nháy mắt ném đi cảnh tượng vừa khiến nàng sợ tới mức hồn vía lên mây, ngây ngốc nở nụ cười.
Tâm tư bị kìm nén lần nữa hiện lên trong đầu Tiêu Mộ Vũ, có lẽ nên thử một lần, Thẩm Thanh Thu cũng không đến mức đánh nàng đi? Bất quá thời cơ không đúng, trước làm chính sự.
Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cẩn thận nhìn xung quanh, sợ đám quỷ vật kia lại toát ra tới, hôm nay thật sự là điên đảo nhận tri của nàng, nàng xưa nay chưa thấy qua loại chuyện quỷ dị này. Thoáng nhìn vệt nước trên đường, Thẩm Thanh Thu có chút kinh hãi hỏi: "Nàng nói mục tiêu đêm nay không phải ta, vậy bên trong kiệu hoa có người rồi phải không?"