Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Cuộc thi sáng chế Khoa học kĩ thuật thanh thiếu niên toàn quốc được tổ chức ở Trùng Khánh. Buổi sáng hôm bắt đầu cuộc thi giáo viên và học sinh trường R mới đến nơi, liền vào thẳng khách sạn báo danh và bố trí gian hàng triển lãm.

Trường R rất keo kiệt. Di chuyển từ khu đông bắc đến tây nam phải ngồi xe lửa, lại còn là ngồi ghế cứng, Thẩm Hi ngồi trên xe lửa lắc lư gần 40 tiếng, thật sự hoài nghi cuộc đời, thật sự muốn phát điên. Trường học bảo, vé phi cơ mùa hè quá đắt, mỗi người đi đi về về phải mất 3000- 4000 NDT, hơn nữa còn phải transit ở Bắc Kinh, chỉ riêng tiền lộ phí cho ba người đều phải hơn mười ngàn, sao sánh được 600NDT tiền ngồi xe lửa. Nhưng cuối cùng trường R cũng còn chút lương tâm, mua cho thầy hướng dẫn vé giường cứng. Vì vậy thầy hướng dẫn ngủ giường buổi tối, hai học sinh ngủ giường ban ngày, cũng coi như chịu đựng được.

Sau khi báo danh, các thầy thì dự cuộc họp cho các thầy dẫn đội, học sinh thì tự bố trí gian hàng. Thẩm Hi bắt đầu dựng bồn cầu AI của mình. Trong điều kiện giới hạn nên thành phẩm có phần thô ráp, vật liệu không phải sứ trắng mà là kim loại, nhưng người sáng mắt đều nhìn ra được – đó là một cái bồn cầu.

Sau khi dựng ngay ngắn thùng đựng nước đơn sơ và những bộ phận khác, Thẩm Hi bắt đầu thử từng chức năng của bồn cầu AI.

Đầu tiên là xả kít... Ừm, hoàn mỹ.

Sau đó là rửa mông...

Thẩm Hi đưa tay nhấn một phát, ngay lập tức một dòng nước nhỏ bắn ra từ bồn cầu, uy lực dũng mãnh, tầm bắn xa, thật giống chất độc Đường Môn trong truyền thuyết giang hồ!

Chợt nghe một tiếng kêu to "Ui da", Thẩm Hi tự biết mình đã gây họa, vội vàng xoay người kiểm tra liền phát hiện nước kia bắn trúng mặt một người đàn ông trung niên!!! Mà người kêu to là người phụ nữ trẻ tuổi làm trợ lý đi bên cạnh!

Không ổn!

Người đàn ông trung niên kia bất thình lình bị tưới ướt cả mặt, toàn thân run lên, rõ ràng ngây người một lúc, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về Thẩm Hi, ánh mắt và khuôn mặt mang theo sự uy nghiêm của người làm lãnh đạo. Khi phát hiện nước tuôn ra từ một chiếc bồn cầu lụp xụp, sắc mặt ông ta đen thùi, từ thân thể tản ra một luồng áp suất thấp. Trên thảm có một vũng nước đọng, kéo từ chân ông ta đến sát chân bồn cầu.

"Xin lỗi, hết sức xin lỗi", Thẩm Hi đến trước mặt đám người, "Cháu mệt quá nên không mở mắt lên nổi, không nhìn thấy có người... Nước này rất sạch sẽ, có thể trực tiếp uống ạ."

Người đàn ông trung niên cố gắng xoa dịu tâm tình, đưa tay lên lau sạch nước rỏ trên đầu mình, sau đó không thèm để ý đến Thẩm Hi mà bỏ đi.

"Thật là oai phong", Thẩm Hi quay đầu lại hỏi thí sinh bên cạnh: "Đó là ai vậy?"

Có một thí sinh người Trùng Khánh mỉm cười trả lời: "Lãnh đạo lớn thành phố Trùng Khánh tụi tui đó."

Thẩm Hi: "..." Được rồi, cậu đã lấy bồn cầu làm vũ khí, lỡ tấn công trúng ông lãnh đạo nào đó của thành phố Trùng Khánh.

Hoạt động ngày đầu chỉ có bày gian hàng triển lãm, thí sinh có thể rời đi bất cứ lúc nào. Vì vậy sau khi kiểm tra bồn cầu AI, Thẩm Hi liền xin thầy hướng dẫn cho rời đội, về khách sạn trước để ngủ bù, chuẩn bị ứng phó với các hoạt động những ngày kế tiếp.

Trường R vẫn rất keo kiệt mà đặt nhà khách giá rẻ. Thẩm Hi nhìn tấm bảng viết trước bàn tiếp tân "Phòng đôi: 120 tệ. Phòng ba: 140 tệ" mà vô cùng kinh ngạc. Thời buổi bây giờ ở thành phố tuyến 1, tuyến 2 mà còn có giá cả như này ư?

Thẩm Hi vào phòng, quẳng thẻ phòng sang một bên, bước vào nhà vệ sinh. Cậu nhấc nắp bồn cầu lên, rồi ngồi xuống, nhưng chợt cảm giác mông lạnh ngắt, không ngờ lại vẫn ngồi lên nắp bồn cầu! Gặp quỷ à...

Thẩm Hi cẩn thận nhấc nắp lên lần nữa, ngồi lên bệ bồn cầu, thoải mái thở ra một hơi, định giải quyết nhu cầu cá nhân. Kết quả nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe bụp một tiếng sống lưng Thẩm Hi chợt đau nhói làm cậu bật thẳng người dậy: "Á!"

Cậu xoay người lại sờ sờ, thì ra là nắp bồn cầu hung hăng đập vào lưng cậu! Nắp của bồn cầu này không dựng thẳng được! Bồn chứa nước quá lớn nên nó không thể dựa vào! Không biết là khách sạn đã đổi qua bồn ngồi hay bồn chứa nước, nhưng hai cái không khớp với nhau.

Thẩm Hi lại hoài nghi cuộc đời thêm một lần nữa, đành không thể làm gì khác hơn là chịu đựng số phận mà dùng lưng chống cái nắp bồn cầu để giải quyết, trong lòng cảm thấy bi ai vô cùng: Người không có tiền ở khách sạn rởm, ăn ít uống ít, ngay cả đi nhà cầu mà cũng phải gánh nặng như vầy, thế mà chịu được sao?

Ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Hi đi đến trước cửa sổ muốn ngắm nhìn phong cảnh. Ít ra nhà khách này có cửa sổ rất lớn, chiếm cỡ nguyên một mặt tường, có thể giúp người trong phòng tắm ánh mặt trời, hưởng thụ phong cảnh sông nước.

Cậu bước tới kéo màn cửa sổ ra "xoẹt xoẹt", sau đó lại đứng sững như bị sét đánh!

Căn phòng này không có cửa sổ nhìn ra ngoài trời! Đằng sau khung cửa to lớn chính là một cái hành lang! Thẩm Hi kéo màn cửa sổ làm các khách trọ trên hành lang đồng loạt quay lại nhìn! Mọi người thấy đằng sau cửa kính là một vật còn sống, nên tò mò vô cùng, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Có người nói: "Nhìn kìa, người bên trong phòng đẹp trai ghê!". Chồng cô lập tức dùng giọng Trùng Khánh phản bác: "Đẹp trai cái búa á!"

"..." Thẩm Hi kéo rèm cửa sổ lại, phòng liền tối sầm. Chẳng có cách nào khác, nếu không kéo rèm thì những người bên ngoài sẽ vây xem cuộc sống ăn uống ngủ nghỉ của cậu, y như cậu là con khỉ trong sở thú.

Cậu thở dài, leo lên giường ngủ. Thôi ít ra vẫn còn có thể ngủ. Trường R không có đặt kiểu giường phòng dorm, 35 tệ/giường, không có phòng vệ sinh riêng coi như cũng đã trọn tình trọn nghĩa.

Thẩm Hi ngủ một giấc dài 15-16 tiếng. Ngày thứ hai ăn sáng ở nhà khách, sau đó đến tham dự nghi thức khai mạc của Cuộc thi khoa học kỹ thuật, rồi tiếp tục tham gia vài hoạt động nhỏ khá nhàm chán.

Buổi chiều năm giờ, Thẩm Hi rời khỏi hội trường. Cậu đi ăn một bữa lẩu, sau đó trở lại nhà khách chuẩn bị nội dung cho buổi vấn đáp, rồi tắm, đánh răng, nằm trên giường bắt đầu thả thính Nhóc Thịt Đông.

Không thể quên chat dù chỉ một ngày.

Thẩm Hi nhắn: [Đông Đông, Đông Đông].

Năm phút sau, Hạ Cửu Gia trả lời: [...]

Ý của dấu ba chấm vô cùng dễ đoán: Đông Đông?! Lại có nickname mới à?! Từ Thịt Nấu Đông đến Nhóc Thịt Đông, đến Đông nhi, lại đến Đông Đông, sau đó còn có gì nữa?

Thẩm Hi mặc kệ, nhắn tiếp: [Đông Đông, ngày mai là vấn đáp riêng từng người, là phần quan trọng nhất.]

Hạ Cửu Gia: [Cố lên.] Thật ra lời này không cần thiết bởi vì Thẩm Hi chẳng phải là người sẽ lo lắng vì việc này.

[Ừ]. Hai người nói chuyện một hồi, Thẩm Hi tự nhiên bảo, [Đông Đông, bốn ngày không gặp rồi... Rất nhớ cậu. Gửi một tấm hình cho Thẩm ca được không?] Bốn ngày là hai ngày trên xe lửa, hai ngày tham gia hoạt động.

Hạ Cửu Gia trả lời: [Không được] Muốn cậu gửi hình tự sướng cho người khác ư? Khỏi bàn, cậu cũng đâu phải con gái.

[Đông Đông...]

[Không.]

Thẩm Hi nhõng nhẽo một lát, Hạ Cửu Gia vẫn tâm bất biến, cuối cùng cậu nhắn: [Mau ngủ đi, mai còn phải hỏi đáp, đừng tám chuyện nữa.]

[Ừ...] Không có hình khiến Thẩm Hi hụt hẫng mười phần, nhắn tiếp, [Duẫn Lễ còn đang tắm, xong tụi tớ sẽ đi ngủ]. Duẫn Lễ là học thần khối mười hai bây giờ, cũng là thí sinh dự thi còn lại của trường R, năm ngoái khi phát biểu lúc chào cờ đã có tác phẩm lừng lẫy <Đánh bay thói trì hoãn>, sau đó có phần hai là.

... Hạ Cửu Gia ngẩn người mấy giây, hỏi lại, [Hai người ngủ chung một phòng?]

[Haha, đâu chỉ thế]. Vì thể hiện sự khinh bỉ với trường R, Thẩm Hi thậm chí còn viết rõ hai từ "haha", [Là ba người cùng ở một phòng đôi! Thầy hướng dẫn ngủ một giường, tớ và Duẫn Lễ chen chúc một giường. Đm, tớ không thể tin được! Trường học nghèo vậy à??? Cậu tưởng tượng được không, ba người đàn ông từ đông bắc đến Trùng Khánh trong một tuần mà trường chỉ cho tổng cộng 4500 NDT!!! Trung bình một người mỗi ngày 200 tệ! Bao gồm cả di chuyển và ăn ở!]

Hạ Cửu Gia vẫn không dám tin mà hỏi lại: [Suốt một tuần, cậu và Duẫn Lễ... cùng nằm trên một giường?]

[Haha], Thẩm Hi tiếp tục kể khổ, [Cái nhà khách nghèo nàn này lại còn bị hư điều hòa. Đông Đông, cậu không biết Trùng Khánh nóng như nào đâu... Không đắp chăn cũng mồ hôi đầy người...]

"..." Hạ Cửu Gia nghĩ: Thẩm Hi cùng học thần lớp 12 ngủ trên cùng một giường? Liên tục nhiều ngày? Cả chăn cũng không đắp?

Mẹ nó.

Mình đã bước thêm một bước, muốn tìm hiểu đối phương, cho cả hai một cơ hội, không muốn bỏ qua đối tượng có thể yêu đương trong tương lai. Bây giờ... Thẩm Hi một tuần không thấy mình, cũng không có hình để nhìn, liệu có nảy sinh tâm tư kì quái với cậu con trai khác nằm cùng giường không?

Không thể chấp nhận được.

Hay là...cho người ta chút phúc lợi? Để cho Thẩm Hi có cái mà nhìn?

Trong lòng Hạ Cửu Gia đấu tranh mãnh liệt, cậu do dự giãy dụa suốt 15 phút, sau đó mở chức năng chụp hình trong điện thoại, chọn camera trước, hướng điện thoại về mặt mình ấn nút chụp.

Tháng 8 ở thành phố CC cũng rất nóng bức, mà ở ký túc xá trường cũng không có điều hòa nên Hạ Cửu Gia đang mặc một chiếc áo ba lỗ thùng thình. Cậu vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhẹp, hai bên bả vai lộ ra ngoài.

Hạ Cửu Gia nhìn một chút, xóa tấm vừa chụp, rồi lại đưa tay lên kéo cổ áo ba lỗ xuống mấy cm, lộ ra xương quai xanh, lại ấn nút chụp hình.

Cuối cùng, cậu gửi hình qua cho Thẩm Hi: [Chỉ một lần này thôi.]

"...!!!"

Thẩm Hi bật dậy như cá chép vượt sóng hóa rồng!

Cậu cẩn thận nhìn hình – Nhóc Thịt Đông trắng, gầy, nhưng không hề yếu đuối, khung xương vừa phải. Thẩm Hi chỉ cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập.

Trong ánh mắt "lại lên cơn gì đó" của thầy hướng dẫn, Thẩm Hi vội vàng lui vào trong chăn, hôn màn ảnh chụt chụt hai phát, sau đó đặt làm màn hình nền, ôm điện thoại ngủ cả một đêm.

- --------

Ngày thứ ba là ngày vấn đáp riêng từng người. Thẩm Hi được xếp thứ tự vào lúc 10h sáng.

Cậu hết sức nghiêm túc giới thiệu cho giám khảo bồn cầu của mình và thể hiện tất cả tính năng AI của nó. Đến phần giới thiệu "Tính năng với hậu môn", Thẩm Hi rút kinh nghiệm ngày đầu, giơ tay lên nói: "Mọi người tránh ra mau, mau đứng sang hai bên, đừng để nước văng vào người."

"!!!" Các giám khảo vừa nghe thế bèn rối rít tránh né, một đám người hỗn loạn, trong đó có mấy người đã hơn 60 tuổi, chầm chậm từng bước xô đẩy né qua một bên, trông mà làm người ta đau lòng.

"Được rồi", Thẩm Hi ấn nút, một cột nước mạnh mẽ bay thẳng sang bên cạnh.

Cậu thuyết trình: "Chức năng này sẽ giúp tẩy rửa sạch sẽ, lại còn tiết kiệm sức lực không cần dùng hết tờ giấy này đến tờ giấy khác chà xát... chỗ đó. Nó đặc biệt thuận tiện cho người hành động bất tiện như người già và người khuyết tật. Hơn nữa ít dùng giấy vệ sinh sẽ giúp bảo vệ chỗ đó, giảm nguy cơ bị bệnh trĩ và các bệnh ngoại khoa v.v.. Đúng rồi nó còn kiêm cả chức năng mát xa, thể hiện sự chăm sóc của ta với thân thể mình..."

Thẩm Hi biểu diễn xong liền giải thích tiếp tính năng đặc sắc khác.

Cậu với tay cầm lấy hai vật màu vàng nâu, ném vào giữa bồn cầu, xem như là tượng trưng cho "vật khó gọi tên", tiếp tục nói:"Điểm nổi bật nhất của bồn cầu AI này chính là tiết kiệm nước, hiện nay trên thị trường không có sản phẩm tương tự. Dưới đáy bồn có camera, có thể tự động phân tích độ dài ngắn, to nhỏ, số lượng, hình dáng, độ đặc lỏng của những đồ vật trong bồn cầu. Sau đó trí tuệ nhân tạo sẽ tự động tính toán để dùng lượng nước hợp lý nhất thanh tẩy...thứ kia."

Thẩm Hi lại ấn nút, nước tràn lên, đem hai vật màu vàng nâu kéo xuống ống thoát nước mô phỏng.

Ban giám khảo: "..." Hơi hơi không thoải mái lắm.

"Chà, nhìn sự khác biệt này." Thẩm Hi lại cầm hai đồ vật màu vàng nâu, rõ ràng to hơn hai cái trước, lại ném vào trong bồn cầu, nhấn nút lần nữa. Chỉ nghe ào ào một tiếng, rất nhiều nước tràn lên, áp lực nước mạnh mẽ cuốn trôi đồ vật trong bồn cầu không còn thấy tăm hơi.

Ban giám khảo: "..." Càng không thoải mái.

"Mời mọi người xem", Thẩm Hi tiếp tục, "Khi em nhấn nút này hai lần, máy tính sẽ tự động nhận dạng, tính toán và chỉ dẫn. Hiện tại, bồn cầu trên thị trường đều giống nhau ở chỗ lượng nước xả ra mỗi lần không quá lớn cũng không quá nhỏ. Bồn cầu AI có thể tăng lưu lượng nước giúp tránh được những rắc rối do tắc nghẽn bồn cầu, vừa có thể làm giảm lưu lượng nước, tiết kiệm năng lượng, đóng góp cho xã hội. Theo tính toán của em, sử dụng bồn cầu AI có thể giúp giảm 25% lượng nước tiêu thụ so với bồn cầu bình thường. Chúng ta đều biết ở những vùng khô cằn hạn hán thì nước có giá trị như thế nào."

Thẩm Hi dùng ba ngón tay gõ lên trackpad của máy tính, mở ra file powerpoint, thuyết trình: "Chức năng này thực sự liên quan đến AI, deep learning, công nghệ nhận dạng hình ảnh. À, em sử dụng dữ liệu để huấn luyện thuật toán mạng nơ-ron nhân tạo, hay còn gọi là CNN này. Ở phần nhận diện hình ảnh, em chủ yếu sử dụng... ừm, hình ảnh của chính mình, nhưng dữ liệu không nhiều, dù sao hình thật nó khá gớm. Nếu muốn tiếp tục đưa ra thị trường thì nó còn cần phải tiếp tục thử nghiệm dữ liệu, hơn nữa phải thử nghiệm dữ liệu rất nhiều lần. Thuật toán tương đối đơn giản, bởi vì màu sắc của bối cảnh đều thống nhất là màu trắng nên cũng không cần thiếp lập phức tạp."

[AI và deep learning là những khái niệm trong công nghệ trí thông minh nhân tạo. AI (artificial intelligence) – trí tuệ nhân tạo là khái niệm chung nhất, mô tả về việc trí tuệ con người được mô phỏng bởi máy móc. Deep learning (học sâu) là công nghệ mới nhất giúp robot học nhanh, học kỹ và áp dụng chính xác hơn. Lấy ý tưởng từ bộ não sinh học loài người và sự liên kết giữa các nơ-ron thần kinh, các mô hình học sâu xây dựng các thuật toán giúp máy móc suy nghĩ và xử lý thông tin giống như bộ não con người. Nhờ có nhiều lớp thần kinh nhân tạo, Deep learning sẽ có khả năng tự học và nhận diện nhiều vấn đề có cấp độ phức tạp hơn nhiều. Deep learning cho phép máy tính tự động hiểu, xử lý và học từ dữ liệu để thực thi nhiệm vụ được giao, cũng như cách đánh giá giúp tăng tính hiệu quả. Có thể dễ dàng bắt gặp các ứng dụng sử dụng deep learning như các trò chơi, các ứng dụng xử lý ảnh trên mạng xã hội, các gợi ý, đề xuất sách và phim trên Amazon và Netflix hay danh sách phát nhạc trên Spotify, Youtube, cũng như các trợ lý ảo của Android và IOS. Một ứng dụng lớn khác của Deep learning là công nghệ xử lý ảnh, công nghệ nhận diện hình ảnh và khuôn mặt của Facebook là một ví dụ.

Convolutional Neural Network (CNNs – Mạng nơ-ron tích chập), là một trong những mô hình Deep Learning tiên tiến, giúp xây dựng được những hệ thống thông minh với độ chính xác cao như hiện nay. CNN được sử dụng nhiều trong các bài toán nhận dạng các vật thể trong hình ảnh.

Nguồn: tổng hợp từ google. Bạn nào muốn tìm hiểu sâu có thể lên mạng đọc thêm nhé. Nhờ tác giả đại đại mà tui đã có thêm kiến thức về AI cho đỡ tụt hậu]

Thẩm Hi dùng hình vẽ thể hiện quá trình nhận diện. Nhưng dù chỉ là hình vẽ lại giống y đúc vật thật. Từng điểm nhỏ phác họa lên hình dáng sống động, lúc trước chỗ mà thầy Vương hiệu phó nói "khiến người ta có cảm giác tiêu cực" chính là chỗ này.

Thẩm Hi say sưa nói, sau đó phát hiện một vấn đề - tất cả giám khảo đứng đây hoàn toàn không rõ về AI. Có lẽ ban tổ chức cũng không ngờ có học sinh lại biết về deep learning, nên không mời bất kì chuyên gia nào của lĩnh vực này tham gia chấm điểm.

Thấy thầy cô trong ban giám khảo ai cũng ánh mắt hoang mang, yên lặng không nói, Thẩm Hi cũng lười nói thêm bèn đi đến phần tiếp theo: kiểm tra sức khỏe. "Bồn cầu AI này cũng có thể phát hiện trong nước có chứa máu hay không, giúp phát hiện sớm ung thư dạ dày, ung thư đường ruột và các bệnh tiêu hóa khác... À, nó cũng có thể nhắc nhở về viêc có thai. Máy tính sẽ tự động phân tích bằng việc sử dụng trí tuệ nhân tạo. Bồn cầu có kèm theo một app di động, luôn theo dõi tình trạng sức khỏe của người sử dụng."

Cuối cùng, Thẩm Hi kết: "Nó còn hỗ trợ điều khiển bằng giọng nói. Xả nước, rửa mông, kiểm tra.. tất cả đều có thể thực hiện qua thanh âm. Như thế, bồn cầu AI có thể dùng cho nhà vệ sinh công cộng, cũng có thể dùng cho những hộ gia đình có người già hoặc người tàn tật. Tới thời điểm này thì trình độ nhận biết giọng nói của nó rất cao, mọi người thử nói "Xả nước" xem." Thẩm Hi cho rằng bồn cầu cảm ứng khá vô dụng, thường hay gặp tình huống không xả nước hoặc xả quá nhiều lần.

Một giám khảo nói: "Xả nước! Xả nước! Xả, nước!"

Nói liên tục mấy lần mà bồn cầu vẫn không chút phản ứng. Cả nhóm giám khảo nhìn về phía Thẩm Hi, cảm thấy cậu quả là nói trước bước không qua.

Thẩm Hi dè dặt đề nghị: "Chuyện này... có thể nói tiếng phổ thông... tiêu chuẩn hơn được không ạ?"

Vị giám khảo kia không biết là người nơi nào, uốn lưỡi không rõ ràng, đem xả nước đọc thành "chả nướt".

"..." Một vị giám khảo khác vội vàng lên tiếng hóa giải sự lúng túng: "Xả nước!" Bồn cầu phát ra tiếng "ùng ục", sau đó một luồng nước mạnh mẽ xoáy tròn xuống ống thoát nước giả.

Thẩm Hi nghĩ, khẩu âm đúng là vấn đề đấy, trước đó cậu chưa từng cân nhắc đến vấn đề khẩu âm của người lớn tuổi, điểm này có thể cải tiến tốt hơn.

Lấy lại tinh thần, cậu phát biểu cảm nghĩ kết thúc. Ban giám khảo biết cuối cùng đã có thể kết thúc sự không thoải mái này rồi. Thế nhưng dù không thích cũng không thể không thừa nhận ý tưởng và kĩ thuật đều thuộc trình độ cao cấp, vượt xa khả năng của học sinh lớp 11 thông thường. Nói đúng hơn là ngay cả thạc sĩ và tiến sĩ cũng chưa chắc có khả năng này.

Đứa bé tên Thẩm Hi này... quả là một cậu nhóc lạ kỳ...

Sau khi ban giám khảo rời đi, Thẩm Hi lại cảm thấy nhàm chán. Cậu là người có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, lúc này nổi lên cơn lười bèn đem bồn cầu làm ghế. Người qua kẻ lại chỉ thấy một anh siêu cấp đẹp trai bắt chéo hai chân dài, ngồi nghỉ ngơi trên bồn cầu.

Thẩm Hi ngồi một chốc, bỗng nhiên, trực giác như động vật nói cho cậu có điều gì đó không đúng!

Cậu nhảy bắn lên!! Cùng lúc đó bồn cầu dưới mông cậu "oành" một tiếng ngã xuống dưới đất!!!

Nó chẳng qua chỉ là một chiếc bồn cầu thủ công đơn sơ do một học sinh làm 11 làm ra, chứ không phải là một sản phẩm tiêu chuẩn được sản xuất trên dây chuyền lắp ráp trong nhà máy nên kết cấu cũng không vững chắc, bị người cao một mét tám mấy như Thẩm Hi ngồi đè lên cuối cùng cũng sụp đổ.

Từ trong bồn cầu kít giả rơi lổn ngổn đầy đất!!! Mới vừa rồi Thẩm Hi biễu diễn xong quên không lấy kít giả ra cất, lúc này bồn cầu AI bị ngã nên chúng lăn lóc tứ tán!

Thẩm Hi thấy không ổn lắm bèn vội vàng dựng bồn cầu dậy, sau đó chạy khắp nơi lượm lại những cục kít giả kia.

Những thí sinh dự thi khác: "..."

Hai phút sau, Thẩm Hi rốt cuộc nhặt được hết kít giả, cậu cẩn thận kiểm tra từng cái – may quá không hề rơi bị hư.

Ngồi chẳng thể ngồi, đứng lại không muốn đứng, Thẩm Hi bèn rời gian hàng mình, đi dạo khắp nơi. Cậu cảm thấy 99% tác phẩm dự thi khác như trò trẻ con, ví dụ như "đế giày chống trượt" hay "ổ cắm điện kiểu mới", chúng giống những phát minh hay sáng chế nho nhỏ hơn chứ chẳng có bao nhiêu kĩ thuật tiên tiến. Số ít còn lại rất lợi hại, Thẩm Hi tò mò liền hỏi thí sinh một số câu về thuật toán, đối phương cơ bản mơ mơ hồ hồ nhả ra vài từ chuyên ngành, vì vậy Thẩm Hi liền biết, đây chính là "đề án của ba mẹ" hoặc là "đề án bỏ tiền mua".

- --------

Tối thứ sáu, cuộc thi sáng chế Khoa học kĩ thuật thanh thiếu niên toàn quốc lần thứ 33 bế mạc.

Dưới sự cố gắng của các ban ngành, trải qua một tuần triển lãm, đánh giá và giao lưu, thời khắc trao giải thưởng rốt cuộc đã đến.

Dựa theo thông lệ, MC đứng trên sân khấu đọc một chuỗi dài tên đại biểu tham dự: "Khách quý đến tham dự có: Phó bí thư thành phố Trùng Khánh xxx... Phó chủ tịch hiệp hội khoa học kỹ thuật Trung Quốc xxx... Bộ giáo dục xxx... Thanh niên đoàn Trung Ương xxx... Trưởng ban tổ chức cuộc thi xxx... Trưởng ban giám khảo cuộc thi, Viện sĩ viện khoa học Trung Quốc xxx..."

Thẩm Hi bắt đầu lấy điện thoại ra chơi, ra tuyệt chiêu năm lần giết liên hoàn.

Sau khi một chuỗi lời nói khách sáo trôi qua, cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất của buổi lễ bế mạc là trao giải thưởng.

Thẩm Hi lấy tai nghe xuống.

Danh sách kết quả thi đua giải thưởng sáng chế Khoa học kĩ thuật: Hạng ba, 150 giải.

Thẩm Hi lắng nghe, không có tên cậu.

Giải nhì, 100 giải, cũng không có cậu.

Giải nhất, 50 giải, Thẩm Hi phát hiện, vẫn không có tên cậu!!! Chậc, lẽ nào bị thầy Vương hiệu phó trù ẻo thật, chơi liều một lần liền thua, trắng tay ra về, coi như tham dự cho vui.

Haiz, trở về lại mất thể diện rồi. Thôi kệ, một năm qua hình tượng học bá cũng mất mấy lần, mình cũng quen rồi. Thật ra từ lúc phát hiện mấy chục giám khảo không một ai hiểu về trí tuệ nhân tạo thì Thẩm Hi đã không ôm hy vọng gì nữa rồi. Nghĩ cũng thấy là quá lúng túng.

Thẩm Hi mở máy lên làm một trận game mới, hình ảnh đồ họa dưới ánh đèn trở nên vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

Trên sân khấu, MC càng sôi nổi hơn trước: "Cuối cùng là giải thưởng cao nhất trong cuộc thi này – giải thưởng của Chủ tịch Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc! Giải thưởng này dùng để khen thưởng cho các dự án sáng chế khoa học và công nghệ nổi bật và ưu tú nhất trong cuộc thi. Có ba học sinh nhận được giải... Đề án đầu tiên là <Máy khử trùng tuần hoàn nước>... Đề án thứ hai là... Đề án cuối cùng..." MC bắt đầu lấp lửng tạo sự hồi hộp, "Người đoạt giải cuối cùng sẽ là ai đây?!"

Thẩm Hi nhấc mí mắt lên nhìn.

Sau vài giây MC công bố: "Đề án đoạt giải cuối cùng là đề án có số thứ tự BL000001, tên là..." Cô MC dừng một chút, dường như hơi khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng nói tiếp: "Tên hạng mục là. Đại diện cho tỉnh LL, tên học sinh: Thẩm Hi, trường học: trung học R thành phố CC. Giáo viên hướng dẫn..."

"???" Thẩm Hi nhướn mày, thoát khỏi trò chơi, ngay lập tức bị rớt một sao.

Không hề nghĩ tới... thú vị đây.

Trong tiếng đọc của MC, Thẩm Hi bước lên sân khấu, một đám người ngồi bên dưới chăm chú nhìn cậu, lòng nghĩ: Má ơi, mình bại bởi cái cậu nhặt kít hôm bữa sao???"

Phó chủ tịch hiệp hội khoa học kỹ thuật Trung Quốc lên trao thưởng. Bà choàng huy chương vàng cho Thẩm Hi, trao tặng bằng khen, Thẩm Hi bắt tay rồi vuốt tóc một xíu.

MC bảo ba người đoạt giải phát biểu đôi dòng cảm nghĩ.

"Ừm..." Thẩm Hi cất tiếng, "Em xin cảm ơn trường học, cảm ơn thầy cô, cảm ơn ba em mẹ em, còn nữa, cảm ơn Nhóc Thịt Đông. Cậu là niềm kiêu ngạo của tớ, hy vọng có một ngày tớ sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của cậu."

Sau khi phát biểu xong, trong ánh mắt tò mò của Duẫn Lễ, cậu cầm lấy điện thoại của cậu ta, gửi đoạn video nhờ cậu ta quay giúp đến wechat của mình, sau đó lại chuyển cho Nhóc Thịt Đông.

Hạ Cửu Gia hồi đáp rất nhanh: [Chúc mừng], dường như cậu vẫn luôn ngồi chờ bên điện thoại.

Không biết vì sao khi nhìn thấy Thẩm Hi đạt được Top 3, Hạ Cửu Gia thầm nói trong lòng: Cậu là niềm tự hào của tôi. Hạ Cửu Gia biết, cuộc thi lần này có tới hơn 3000 tác phẩm dự thi.

Thẩm Hi: [Muốn thưởng.]

[Muốn thưởng gì?]

[Chưa nghĩ ra, chờ tớ về rồi nói sau.]

Sau vài giây, Hạ Cửu Gia hỏi lại: [Vậy khi nào trở về?]

[Thứ hai] Thẩm Hi trả lời, [Vì thứ bảy còn một lần triển lãm công khai, bất kỳ ai cũng có thể đến xem. Tối thứ bảy sẽ lên tàu, chiều thứ hai đến nơi.] Mẹ nó lại 40 tiếng ngồi ghế cứng ngắc.

[Hả?] Hạ Cửu Gia có chút tò mò [Bất kì ai cũng có thể vào à?]

[Ừa. Trước kia đến thứ sáu là hết triển lãm rồi, lần này thêm một ngày làm triển lãm công khai.]

[Ừ...]

Để điện thoại di động xuống, Hạ Cửu Gia có chút mất tập trung. Cậu đột nhiên muốn biết: Thẩm ca của cậu, sau khi đoạt giải thưởng lớn, ở giữa phòng triển lãm rộng rãi sáng trưng giới thiệu với mọi người thành quả của mình sẽ là bộ dáng như thế nào?

Cơ hội như này rất hiếm khi xảy ra. Có lẽ năm sau Thẩm Hi sẽ khác năm nay, không, có lẽ tháng sau Thẩm Hi cũng đã thay đổi so với tháng này. Như vậy, mình sẽ bỏ qua một khoảnh khắc vô cùng quan trọng.

Lần tới khi Thẩm Hi trở thành tiêu điểm khắp cả nước, có thể cậu ấy sẽ không ở trạng thái như hiện tại, mình sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được một Thẩm Hi đắc chí thỏa mãn, hào hoa phong nhã trong độ tuổi đẹp nhất này. Có thể sẽ tiếc nuối lắm. Một ngày nào đó ở tương lai mình sẽ nghĩ: Chẳng biết năm ấy khi Thẩm Hi 17 tuổi đạt được giải đặc biệt trong cuộc thi sáng chế có gì khác so với bây giờ?

Hạ Cửu Gia suy nghĩ một lúc, ngón tay đã hành động nhanh hơn đầu óc. Cậu mở ra app thanh toán điện tử, mua một tấm vé bay thẳng đến Trùng Khánh vào sáng mai, lần thứ hai cúp học vì Thẩm Hi, lại là cúp hẳn một ngày, vừa vui lại vừa tức.

Cậu cảm thấy Thẩm Hi thật sự là yêu tinh gieo họa, làm mình trở thành như thế này.

Thôi ngủ, sáng mai 5g20 là phải thức dậy rồi.

- --------

Trong phòng triển lãm, khi Thẩm Hi đang giới thiệu bồn cầu AI lần thứ 860 thì bất thình lình nhìn thấy Đông Đông đi về phía mình. Thật là điên rồ!!!

Cậu tưởng mình hoa mắt, chớp chớp mắt mấy lần, sau đó mở ra bèn phát hiện Đông Đông còn tới gần hơn nữa!!! Vóc người cao gầy, da dẻ trắng bóc, đẹp mắt như vậy, nổi bần bật trong đám đông, mang theo khí chất độc nhất vô nhị.

"Đông Đông..." Thẩm Hi tự dưng trở nên cà lăm, "Cậu... cậu... sao cậu tới đây?"

"Tại sao tớ không thể tới." Hạ Cửu Gia chăm chú nghiên cứu bồn cầu, "Bây giờ giao thông thuận tiện, qua một buổi sáng là đến đâu cũng được. Tối qua nghe cậu kể xong bỗng nhiên cảm thấy cuộc thi này khá thú vị, nên muốn tới xem rốt cuộc có gì hay ho không." Cậu không hề hé răng về việc 5g20 thức dậy lên máy bay.

Thẩm Hi biết khi Nhóc Thịt Đông cố tình bay từ đông bắc đế tây nam xem cậu đã thể hiện rõ trái tim gió thổi không lọt của Hạ Cửu Gia bây giờ đầy những khe hở.

"Để tớ nói cho cậu nghe", Thẩm Hi nắm tay Hạ Cửu Gia dẫn cậu đến cạnh bồn cầu, "Điểm nổi bật nhất của bồn cầu AI là tiết kiệm nước... Dưới đáy bồn cầu có camera, có thể tự động phân tích độ dài ngắn, to nhỏ, số lượng, hình dáng, độ đặc lỏng của những đồ vật trong bồn cầu..."

Hạ Cửu Gia: "..." Hơi hơi hiểu cảm nhận của thầy Vương hiệu phó.

Thẩm Hi giới thiệu từng mục với thái độ vô cùng nghiêm túc: "Còn có thể rửa mông, rửa rất sạch. Lại còn tiết kiệm sức lực không cần dùng hết tờ giấy này đến tờ giấy khác chà xát... Đúng rồi nó còn có chức năng mát xa, có thể xoa dịu cúc hoa..."

Thẩm Hi cố ý đem chức năng đầu tiên để đến phần cuối cùng, sau đó ấn nút, cười khẽ một tiếng, đưa tay nắm lấy cánh tay Hạ Cửu Gia: "Đông nhi, chức năng này rất tốt đúng không? Đối với đồng tính thì bảo dưỡng chỗ đó quan trọng lắm."

Hạ Cửu Gia quay đầu nhìn Thẩm Hi, nghĩ thầm: Cậu tự giác ghê, còn biết bảo dưỡng chỗ đó.

Cậu vốn không biết giữa đồng tính make love như thế nào. Nhưng khi Thẩm Hi bắt đầu mượn mấy cuốn yaoi 18+, Hạ Cửu Gia vô cùng tò mò gay cũng có cái gì 18+ sao nên lên mạng tìm hiểu một chút, cuối cùng cũng rõ ràng.

Nếu có ngày chấp nhận Thẩm Hi, cậu sẽ gọi là "1", Thẩm Hi gọi là "0".

=======

Editor"s Note: Câu cuối =)))) Đúng là em thụ nào cũng nuôi giấc mộng phản công, mà Cửu Gia không phải nuôi giấc mộng mà ẻm auto cho rằng Thẩm Hi nằm dưới =)))) Chương này dài quá chừng, edit mà cảm thấy như hai ba chương gộp lại, nên mãi mới xong gửi đến mọi người. Cái bồn cầu của Thẩm Hi xịn sò quá, tui muốn mua một cái ghê, đúng cái tui cần luôn á =))))
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!