Tô Lạc Lạc cắn môi vội la lên:
– Nhanh lên, tôi phải đến đó trước 5 giờ 30.
Dạ Trạch Hạo ngừng cười, cầm điện thoại nói với cô:
– Đi thôi.
Tô Lạc Lạc đi theo anh ta ra ngoài, cô phát hiện nhân viên đều nhìn cô với ánh măt quái di Tô Lạc Lạc đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân làm bộ không nhìn thấy.
Tới dưới tầng Dạ Trạch Hạo ấn một chiếc xe màu trắng đang đỗ ở đây.
Tô Lạc Lạc thấy anh ta nhiều xe, nghĩ lại mình ngay cả một chiếc xe hơn mười vạn cũng không mua nổi.
Ngồi vào xe thể thao Dạ Trạch Hạo lái xe thẳng đến cửa ga ra.
Từ trung tâm thành phố đến trường học cũng chỉ nửa tiếng.
Lúc này vừa đúng 5 giờ 20, Tô Lạc Lạc xuống xe nhìn Dạ Trạch Hạo nói:
– Cám ơn, tôi về trước.
– Không việc gì dù sao cũng nhàm chán, tôi đi đón bọn trẻ với cô.
Tô Lạc Lạc lập tức run lênvài giây, lắc đầu nói:
– Không cần, tôi tự mình đi đón là được, lát nữa Long Dạ Tước đến đây.
Dạ Trạch Hạo nhíu mày
– Sao vậy, tôi còn phải e ngại anh ta?
– Anh ấy không thích anh tiếp cận bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Dạ Trạch Hạo hừ lạnh một tiếng
– Anh ta không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta chỉ cần bọn trẻ thích tôi là được.
Đang nói đột nhiên Tô Lạc Lạc thấy một chiếc xe Limousine quen măt đi về phía này, cô thầm căng thẳng, Long Dạ Tước đến rồi.
Ngồi ở ghế lại Long Dạ Tước nhìn thấy xe thể thao màu trắng trước mặt, Tô Lạc Lạc đang nói chuyện phiếm với người đàn ông kia, sắc mặt anh nháy mắt trầm đi, cô gái này không rời người đàn ông kia được sao, thật khiến anh buồn nôn.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đến cô nhỏ giọng nói với Dạ Trạch Hạo:
– Anh có thể đi về trước không?
– Khong thể.
Dạ Trạch Hạo khoanh tay cười nghiền ngẫm.
Tô Lạc Lạc thấy Long Dạ Tước nhìn cô một cái, sau đó đi vào trường học cô cũng vội vàng theo vào.
Trong trường học, hai đứa bé đã chuẩn bị sẵn nhìn thấy ba mẹ cùng nhau đến rất vui vẻ.
– Ba mẹ, hai người đến rồi.
Hai đứa bé một người lao về phía Long Dạ Tước một đứa lao về phía Tô Lạc Lạc.
Tô Tiểu Hinh thích ba bế, Tô Lạc Lạc cũng lâu rồi không bế con trai.
Tô Tiểu Sâm lại lớn hơn một ít, Tô Lạc Lạc hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé mấy cái trìu mến nhìn cậu.
– Mẹ, sau này mỗi ngày ba mẹ đều đến đón bọn con sao?
Tô Tiểu Hinh vui vẻ hỏi.
Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, Long Dạ Tước đáp rất nhanh:
– Đúng, sau này mỗi ngày ba mẹ sẽ đến đón các con.
– Thật vui, con thích ba mẹ cùng đến đón bọn con.
Tô Tiểu Hinh giống như con chó nhỏ ôm chặt Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc biết con gái mình là đứa bé bám người, lúc này cô đang bám cô.
Đi ra cửa trường học, Long Dạ Tước bế con gái đến xe anh, lúc này Tô Lạc Lạc mới chú ý xe của Dạ Trạch Hạo đã không còn ở đây cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi vào chiếc xe xa hoa của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc ngồi cạnh cửa sổ muốn tránh ánh mắt ghet bỏ kia.
Mười phút là về đến biệt thự.
Bọn trẻ xuống xe, lúc này trời chạng vạng, Tổ Tiểu Sâm cầm quả cầu đi ra bãi cỏ chơi, Tô Tiểu Hinh cũng đi theo.
Tô Lạc Lạc có chút mệt, thân thể mệt mỏi trong lòng cũng mệt mỏi, cô chuẩn bị lên tầng tắm giặt.
Khi tắm rửa cô mới phat hiện không mang theo áo ngủ, cô bọc một chiếc khăn tắm đẩy cửa ra.
Vừa đi ra ngoài vừa dùng khăn mặt lau tóc.
Nhưng…
Ánh mắt của cô lại bị một người đàn ông im lặng đứng trước cửa sổ làm cho kinh hãi hét lớn.
Giây tiếp theo cô ôm ngực phòng ai đó nhìn thấy.
Long Dạ Tước nhìn thấy ánh mắt kinh hãi như con nai của cô cười lạnh:
– Cô làm gì vậy?
– tôi đang muốn hỏi anh vào phòng tôi làm gì?
Tô Lạc Lạc buồn bực hỏi lại.
Cho dù là nhà anh anh cũng không thể tùy tiện đi vào phòng riêng của cô.
– Tôi muốn nói với cô chuyện hôm nay.
Long Dạ Tước nhíu mày nhìn chằm chằm cô.
Cô vẫn đang quây người bằng cái khăn tắm, còn trong khăn tắm có mặc gì không anh bỗng có chút tò mò.
Tô Lạc Lạc có chút tức giận
– Anh có thể chờ tôi mặc quần áo xong rồi nói không?
Đáy mắt Long Dạ Tước hiện lên một ý cười nghiền ngẫm
– Không thể, cần nói luôn bây giờ.
Nói xong anh chậm rãi đi về phía cô.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy sự nguy hiểm trong ánh mắt của anh cô không khỏi lui về sau mãi cho đến khi dựa vào vách tườn lạnh như băng cô không thể lui nữa.
Dưới áo tơ tằm trắng muốt có thể thấy rõ thân thể cường tráng rắn chắc cũng như từng đường cong của người đàn ông.
Cảm giác áp bách tràn ngập theo anh đến gần từng bước.
hơi thở đầy nam tính cũng đậm dần lên.
– Anh… anh không được đến gần như vậy, tai tôi không điếc nói chuyện với anh tôi có thể nghe thấy.
Tô Lạc Lạc tay đỡ ngực anh.
hai tay Long Dạ Tước chống hai bên đầu cô, Tô Lạc Lạc bị vây giữa anh và vách tường.
– Cô rất thiếu đàn ông?
Long Dạ Tước nhíu mày đùa cợt hỏi.
Tô Lạc Lạc chớp mắt một cái
– Anh nói bậy cái gì vậy?
– Nếu cô muốn thỏa mãn về thân thể, tôi không ngại cho cô lên giường tôi.
Long Dạ Tước giọng như ban ân.
Tô Lạc Lạc cuối cùng hiểu được anh muốn nói gì.
Cô không khỏi cười nói:
– Long Dạ Tước, anh thiếu phụ nữ phải không? Đừng suôt ngàu quyến rũ tôi, tôi không có hứng thú với người đàn ông Tô Vũ Phỉ đã dùng qua.
Ánh măt của người đàn ông lập tức tối sầm nguy hiểm, gương mặt lạnh lẽo,anh siết chặt chiếc cằm của Tô Lạc Lạc:
– Sao? Trước mặt Dạ Trạch Hạo biến thành sủng vật dịu dàng, trước mặt tôi đã giả bộ liệt phụ trinh tiết?
Tô Lạc Lạc tức giận muốn gạt tay anh ra, nhưng lực anh lớn, không chỉ làm cô đau, xương cốt cũng bị anh bóp nát.
Cô tức giận đến trắng mặt, người đàn ông này có tư cách gì nói cô như vậy? Cô dùng sức, đẩy anh ra.
Cô tức giận ngẩng đầu lên, trừng mắt quật cường nhìn anh:
– Chỉ cần tôi đồng ý, tôi thích trở thành sủng vật của ai thì của người dó anh quản được sao?
Những lời này khiến người đàn ông thật sự tức giận, anh còn chưa kịp phát tiết ra.
Giọng tức giận của Tô Lạc Lạc lại vang lên
– Trước mặt anh, tôi có thể không đáng một đồng cũng không có nghĩa là trước mặt người khác tôi không phải là vật báu vô giá.
Long Dạ Tước tức giận đến hít thở không nổi, trái tim giống như bị nhéo một chút, có cảm giác đau.
Anh nhíu mày không hiểu sao lại có cảm giác như vậy.
– Long Dạ Tước tôi cảnh cáo anh sau này việc riêng của tôi anh không được quản… Nếu..
ô..
Tô Lạc Lạc còn đang nói đột nhiên bị một cặp môi nóng rực lấp kín, nuốt hết những lời cô đang định nói..