“Xin lỗi, em xem nhầm số điện thoại.” Lâm Thiển Hạ vội vàng xin lỗi.
Tuy nhiên, người đàn ông ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng biết cô bị quấy rối.
“Em vừa cùng ai nói chuyện điện thoại? Ai đã quấy rầy cô?” Quyền Quân Lâm quan tâm hỏi han.
“Không…” Lâm Thiển Hạ chỉ là cảm thấy chuyện này không nên nói cho anh biết, vì đó chỉ là một số phiền muộn của chính cô mà thôi.
“Có phải là do Sở Trạch Hiên không? Anh ta lại làm phiền em sao?” Giọng nói của Quyền Quân Lâm pha một chút bất mãn không thể nào giải thích được.
“Không sao, dù sao thì em cũng mặc kệ.” Lâm Thiển Hạ trả lời với anh: “Anh có vấn đề gì không?”
“Hôm nay có lẽ anh không đón được Nhan Nhan.
Anh sẽ để trợ lí đi đón cô bé đó cho em.”
“Không sao, em có thể tự mình đi đón con bé.” Lâm Thiển Hạ không muốn làm phiền anh.
“Anh sẽ để người đến.Vì anh đã lỡ mua một số thứ nên sẽ nhờ câỵ ấy gửi giúp.”
“Mua đồ làm gì vậy?”Lâm Thiển Hạ ngạc nhiên hỏi.
“Anh không thể đón Nhan Nhan.
Anh sợ rằng cô bé sẽ giận anh, vì thế anh mang cho bé một món quà nhỏ để làm cho cô bé vui.” Dường như Quyền Quân Lâm rất quan tâm đến cảm xúc của cô bé.
Ngay khi nghe được những lời này, Lâm Thiển Hạ vừa buồn cười vừa có tí cảm động, người đàn ông này quả thực rất quan tâm đến con gái cô.
“Con bé còn nhỏ như thế, chắc chắn sẽ không giận anh đâu.”
“Nói với cô bé một chút là dạo gần đây anh bận, khi rảnh rỗi anh sẽ đến gặp bé.”
“Được rồi, giải quyết chuyện của anh trước đi!”
“Được rồi, tạm biệt.” Nói xong, Quyền Quân Lâm bèn cúp điện thoại.
Lâm Thiển Hạ thở phào nhẹ nhõm, sáng sớm có chút choáng váng vì lời nói của Quyền Quân Lâm.
Lâm Thiển Hạ phải ở nhà một mình cả ngày, cô quả thực cảm thấy buồn chán vì không có con bé ở nhà.
Ngay sau đó, cô lại nhận được một cuộc gọi từ bên phía đạo diễn, thúc cô phải quay trở lại đoàn phim càng sớm càng tốt, bởi vì cô ấy mà phải hoãn rất nhiều cảnh phải quay, vì vậy Lâm Thiển Hạ hứa sẽ quay lại vào ngày kia.
Lúc đó, cô vẫn phải báo cho con gái một tiếng để có xe đưa đón con bé đi học hằng ngày.
Khoảng ba giờ năm mươi, Lâm Thiển Hạ lái xe đi đón con gái, trên đường đón con, do nhiều phụ huynh đến đưa đón con em họ bằng ô tô nên cửa trường có vẻ rất đông.
Xe của Lâm Thiển Hạ đang lái về bãi đậu xe của khuôn viên trường.
Cô vừa mới nhấn ga để tăng tốc thì đúng lúc này, một chiếc xe khác lao thẳng ngay trước mặt cô, rất kiêu ngạo, Lâm Thiển Hạ dường như không thể phanh xe lại được nữa, liền đâm mạnh vào cửa xe trước khiến cho xe bị móp một phần nhỏ.
Khi xe được dừng lại, một người phụ nữ bước từ trên xe ra với trên người là chiếc kính râm cùng những thứ trang sức lộng lẫy, lúc này, người phụ nữ đó dùng nét mặt lạnh lùng như một bức tường được quét vôi trắng nhìn Lâm Thiển Hạ.
“Này, lái xe kiểu gì thế?” Người phụ nữ ấy lập tức cho rằng đó là lỗi của Lâm Thiển Hạ.
Nhưng rõ ràng là cô ta đột ngột chen hàng trước cơ mà, Lâm Thiển Hạ nhíu mày nói: “Cô ơi, hình như chính cô là người đột nhiên chen hàng!”
“Đường này là nhà cô mua chắc! Ai đi mà không được! Tôi chen hàng một chút, thì cô tốt nhất nên dừng lại cho tôi, tự nhìn lại mình xem có tố chất gì! Là cô vừa mới tông vào xe của tôi.” Người phụ nữ đó tức giận chửi mắng.
Lâm Thiển Hạ nhìn cái nơi bị trầy xước kia, vì nóng lòng muốn đón con gái, nên đành phải nói: “Được rồi, tôi sẽ bồi thường đầy đủ, bao nhiêu?”
“Xe của tôi mấy tỷ, chỉ chỗ này thôi, không phải là một trăm sáu mươi triệu thì đừng mong giải quyết êm đẹp.”
“một trăm sáu mươi triệu?” Lâm Thiển Hạ đứng hình vài giây: “Cô còn chưa biết nó hư chỗ nào, mà dám đưa ra là một trăm sáu mươi triệu?”
“Vậy có trả hay không đây?” Người phụ nữ đó bị kẹt, xung quanh còn các bậc phụ huynh đang đưa đón con, đang xếp hàng dài, một trong số họ còn tức giận quát: “Nhường đường một chút! Hai bên tự giải quyết lý lẽ đi!”
“Tôi không thích, trừ khi cô đưa tôi một trăm sáu mươi triệu, nếu không, cứ đứng đây đi!”
“Vậy gọi cho bên bảo hiểm đi!” Lâm Thiển Hạ không muốn nhiều lời.
Người phụ nữ đó nhìn Lâm Thiển Hạ, vì thấy cô còn mang khẩu trang, liền chửi rủa: “Cô là không có mặt mũi đối diện sao? Vừa mới phẫu thuật thẩm mỹ à!”
Lâm Thiển Hạ giật mình như không muốn nói thêm gì cả, trong đầu đang tìm người ứng cứu, nếu là trước đây, cô sẽ nghĩ đến ba mình đầu tiên, nhưng bây giờ, người cô nghĩ đến đầu tiên lại là Quyền Quân Lâm.
Nhưng cô không thể làm phiền anh được nữa.
Trong lúc cô đang nghĩ cách đối phó, thì người phụ nữ đó tức giận quát: “Tôi đã nói nếu cô không trả được thì không xong đâu, một trăm sáu mươi triệu không được thiếu.”
“Tìm cảnh sát giao thông!” Lâm Thiển Hạ không muốn bị tống tiền.
Ngay sau khi người phụ nữ này nghe được thế, thì cô ta nổi giận, lập tức vươn tay nắm lấy khẩu trang trên mặt Lâm Thiển Hạ, vì cô ta nghĩ rằng Lâm Thiển Hạ có gì đó muốn che giấu.
Tuy nhiên, khi thấy được khuôn mặt của Lâm Thiển Hạ, người phụ nữ đó liền ngây người.
Lâm Thiển Hạ cũng ngây người, dưới lớp khẩu trang đó, là một khuôn mặt xinh đẹp có thể khiến đám đông đang náo nhiệt kia trực tiếp kinh ngạc.
Lâm Thiển Hạ nhanh chóng đeo lại chiếc khẩu trang và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó tức giận nói: “Cô nghĩ cô đang làm cái gì thế?”
Bởi vì Lâm Thiển Hạ đã nhanh chóng che khuôn mặt của mình lại nên những người xung quanh đó có muốn xem cũng không được.
“Để cảnh sát giao thông xử lí đi! Tôi đi đón con bé.” Lâm Thiển Hạ nói xong liền cầm chiếc túi nhanh chóng muốn rời đi.
Người phụ nữ đó lúc này đột nhiên nổi điên chạy đến: “Còn muốn chạy, không dễ đâu, đền tiền đây.”
Lâm Thiển Hạ đẩy cô ta ra, người phụ nữ đó miễn cưỡng tát vào bên mặt của Lâm Thiển Hạ một cái.
Lâm Thiển Hạ giờ đây chỉ thấy gò má bên trong lớp khẩu trang đau nhói, cô lấy tay che đi nửa mặt rồi trừng người phụ nữ đó một cái.
Đúng ngay lúc này, một giọng nói gấp gáp từ trong đám đông vang lên: “Cô Lâm, cô không sao chứ?”
Lâm Thiển Hạ nhìn thấy Tiểu Tô đang vội vàng chạy tới, cô ấy nói với người phụ nữ đó: “Xin lỗi đi.”
“Tại sao tôi phải xin lỗi? Là cô ta không đưa tiền trước, tôi đã muốn đánh cô ta từ lâu rồi!” Người phụ nữ đó nói xong, khoanh tay ngồi chờ lấy tiền.
Tiểu Tô liếc nhìn chiếc xe bị va chạm và nói với người phụ nữ phía sau cô: “Xin lỗi cô Lâm.”
“Thì ra là bạn của cô ta! Tôi không xin lỗi, câụ làm gì được tôi?”
Người phụ nữ đó nhìn thấy Lâm Thiển Hạ có người ứng cứu, liền kìm chế lại một chút.
Cô ta là vợ của một người giàu có và hầu hết dành thời gian ở nhà, chỉ là gần đây cô ta không có tiền vì một số rắc rối, chính vì thế mà cô ta không thể liên lạc chồng mình được, nên cô ta là muốn lấy tiền từ Lâm Thiển Hạ.
“Cô Lâm, cô đi đón Nhan Nhan trước đi, xe của tôi cách đó không xa, cô lái đi đi! Tôi sẽ lo chuyện này.”
Lâm Thiển Hạ gật đầu, cô đang chuẩn bị rời đi thì bị người phụ nữ đó chụp lấy tay, may thay Tiểu Tô nhanh chóng bắt được mà gỡ ra rồi nói với vẻ mặt bình thản: “Tôi là người sẽ giải quyết vấn đề của cô ấy.
Nhưng việc cô đánh cô Lâm thì cô nhất định phải xin lỗi.”
Thấy người phụ nữ đó bắt chẹt nên chắc chắn không thể lấy tiền được, lại tình cờ phải đón đứa con, nên cô ta nói với Tiểu Tô: “Được rồi! Đưa tôi một triệu! Xui thật.”
“Mất tiền là chuyện bình thường, vì cô đã tát cô Lâm.
Và nếu cô không nghiêm túc xin lỗi thì chuyện này e rằng sẽ chẳng bao giờ kết thúc.” Tiểu Tô nói với vẻ mặt lạnh lùng, người phụ nữ mà ông chủ thích bị đánh, câụ ta làm sao có thể nhịn được?
“ Cậu … câụ muốn thế nào? Tôi nói cho câụ biết, nhà tôi không dễ đụng vào đâu.” Người phụ nữ đó lập tức lấy gia thế làm bia chắn.
Tiểu Tô hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ chỉ có nhà cô là không dễ chọc vào sao?”.