Sáng sớm, Lâm Thiển Hạ vừa mặc đồng phục cho cô bé xong thì nhận được cuộc gọi từ Quyền Quân Lâm, anh đã đến dưới lầu rồi.
Lâm Thiển Hạ mang theo cô bé xuống lầu, nhìn thấy xe của Quyền Quân Lâm, cô bé vui vẻ giống như một chú chim nhỏ vội vàng chạy tới: “Ba ơi…”
Lâm Thiển Hạ đi theo ở phía sau vừa bất lực lại không biết làm gì cho phải.
Quyền Quân Lâm giang hai tay ôm cô bé vào trong lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Chào buổi sáng, chúng ta đi học nào.”
“Vâng.” Cô bé gật gật đầu, vừa ngoan vừa nghe lời.
Khi đến trường, cô bé liền hòa vào chỗ các bạn học đang xếp hàng, kéo góc áo rồi đi vào giống như một đoàn tàu nhỏ.
Cô bé rất giỏi, Lâm Thiển Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu sau này cô bé có thể ngoan ngoãn đến trường như vậy thì cô ấy không cần phải lo lắng nữa rồi.
Vào lúc này, Quyền Quân Lâm quay sang nói với Lâm Thiển Hạ: “Trở về thôi.”
Lâm Thiển Hạ gật gật đầu, ngồi vào xe của anh đi về nhà.
Vừa tới bãi đậu xe đã thấy trợ lý của Quyền Quân Lâm đứng ở đó, mà bên cạnh trợ lý là một chiếc xe Mercedes Benz màu đỏ rất đẹp.
Lâm Thiển Hạ xuống xe, nhìn chằm chằm vào chiếc xe này ngẩn ra một lúc, cô không ngờ Quyền Quân Lâm lại hành động nhanh như vậy.
“Cô Lâm, đây là chìa khóa của hai chiếc xe, cô cầm lấy đi.” Trợ lý Tiểu Tô giao chiếc chìa khóa này cho Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ nhìn vào chiếc chìa khóa, cô không dám nhận.
Quyền Quân Lâm cầm lấy chiếc chìa khóa từ trong tay Tiểu Tô, nắm lấy tay Lâm Thiển Hạ rồi đặt chiếc chìa khóa vào trong tay cô: “Cầm lấy đi! Việc đi lại bình thường sẽ dễ dàng hơn một chút.”
“Anh Quyền… em thật sự không thể nhận được.” Lâm Thiển Hạ thật sự không thể nhận được, quá quý giá rồi.
“Anh nói rồi, đừng cảm thấy áp lực trong lòng, cứ coi như là anh cho em mượn.
Sau này em có thể trả lại cho anh.” Quyền Quân Lâm nói xong, nói với Tiểu Tô: “Chúng ta đi công ty.”
“Anh Quyền…” Lâm Thiển Hạ cầm lấy chiếc chìa khóa định đuổi theo thì Quyền Quân Lâm và trợ lý của anh đã rời đi rồi.
Lúc này, một người hàng xóm đi qua, nhìn thấy chiếc xe mới bên cạnh Lâm Thiển Hạ lập tức hâm mộ nói: “Cô Lâm, đây là xe mà chồng cô tặng cho cô phải không! Thật là đẹp.”
Khuôn mặt Lâm Thiển Hạ hơi hơi ửng hồng, cô nhìn vào chiếc xe thở dài một hơi, trên đời này có cách nào cự tuyệt người khác mà không làm người ta tổn thương hay không?
Lâm Thiển Hạ chưa bao giờ hoàn toàn từ chối cũng là vì không muốn làm tổn thương tình cảm của Quyền Quân Lâm.
Bởi vì anh rất tốt với cô, với con gái mà không đòi hỏi bất cứ điều gì đáp lại.
Quyền Quân Lâm ngồi ở ghế sau, Tiểu Tô nói với anh ta: “Quyền Tổng, máy bay của bà chủ bọn họ sẽ đến nơi lúc bốn giờ chiều, ngài có trực tiếp đến đón không?”
“Ừ, tôi sẽ đi đón máy bay, cậu thay tôi đi đón Nhan Nhan.” Quyền Quân Lâm không quên sắp xếp việc này.
“Tôi biết rồi.”
Lâm Thiển Hạ đang định đi về nhà, đột nhiên có một chiếc ô tô màu bạc chạy tới bên cạnh cô.
Lâm Thiển Hạ chỉ nhìn lướt qua rồi lại đi về cửa dưới lầu nhà cô.
Đột nhiên, một giọng nam từ phía sau truyền đến: “Thiển Hạ.”
Giọng nói này làm cho cả người Lâm Thiển Hạ giống như bị điểm huyệt, dừng lại tại chỗ.
Máu trong người cô giống như đang từ từ chảy ngược lên đỉnh đầu bởi vì giọng nói này là giọng nói của Sở Trạch Hiên.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, người đến thật sự là Sở Trạch Hiên, vốn dĩ hôm nay anh ta muốn đi công ty.
Thế nhưng không biết tại sao anh ta lại xúc động muốn tới đây tìm cô.
Anh ta càng không nghĩ đến bản thân lại may mắn đến như vậy, vừa đến bãi đỗ xe thì gặp được cô.
Sở Trạch Hiên đi đến trước mặt Lâm Thiên Hạ, trong mắt mang theo vẻ dịu dàng: “Thiển Hạ, anh đặc biệt tới đây gặp em, em có thể cho anh chút thời gian để chúng ta nói vài câu được không?”
Lâm Thiển Hạ không nhìn anh ta, chỉ là khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười lạnh: “Giữa chúng ta còn có cái gì đáng nói nữa hay sao?”
“Anh biết trước đây anh đã làm em bị tổn thương, bây giờ anh cũng rất hối hận vì lúc đầu đã làm ra loại chuyện kia.
Xin em hãy tha thứ cho anh, xin hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho em.” Sở Trạch Hiên dùng giọng nói mà anh ta tự cho là chân thành lại thâm tình nói.
Giờ phút này, Lâm Thiển Hạ chỉ cần nhìn người đàn ông này nhiều thêm một giây cũng cảm thấy buồn nôn.
Tất cả khổ sở, tất cả những đau đớn của cô trong những năm này đều là do anh ta ban tặng.
Đây là người mà cả đời này cô cũng không muốn gặp lại.
Lâm Thiển Hạ không muốn nói chuyện với anh ta, đi qua anh ta liền muốn chạy.
Trong lúc bối rối, Sở Trạch Hiên vươn tay cầm lấy tay của Lâm Thiển Hạ, muốn giữ cô lại.
Lâm Thiển Hạ nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, tức giận tránh ra: “Bỏ cái tay của anh ra.”
Sở Trạch Hiên cũng vội vàng buông tay cô ra: “Thiển Hạ, em nói cho anh biết anh phải làm thế nào thì em mới có thể tha thứ cho anh.”
“Biến mất khỏi tầm mắt của tôi và vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa” Lâm Thiển Hạ nghiến răng nói.
Sở Trạch Hiên nhìn Lâm Thiển Hạ từ đầu đến cuối đến một ánh mắt cũng không nhìn anh ta lấy một cái, anh ta không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Chuyện của bốn năm trước là ý của Mộng Di, anh chưa bao giờ sẽ làm tổn thương em như vậy.”
“Bất kể là ai trong hai người làm thì trong mắt tôi cũng chẳng có gì khác biệt?” Cuối cùng Lâm Thiển Hạ trừng mắt nhìn anh ta, cô nhìn anh ta với đôi mắt ngập nước tràn đầy lửa giận.
Sở Trạch Hiên nhìn vào đôi mắt này, trong sự xinh đẹp ấy lại tỏa ra một loại cảm giác hoang dã, vậy mà anh ta lại cảm thấy động tâm.
Quen với Lâm Mộng Di đối với mình lúc nào cũng dịu dàng ôn nhu, ngoan ngoãn giống như một con sủng vật.
Nhìn lại Lâm Thiển Hạ ở trước mắt, toàn thân cô ấy giống như một con mèo hoang làm trong nội tâm anh ta có một loại cảm giác xúc động muốn chinh phục.
Sở Trạch Hiên cũng cảm thấy ngạc nhiên với suy nghĩ biến thái này của chính mình.
Thế nhưng bây giờ anh ta đã là người có quyền có thế, anh ta cũng có thể tùy ý làm theo những dục vọng trong lòng này của anh ta rồi.
Anh ta nghĩ nếu như vẫn còn có cơ hội có được người phụ nữ này một lần nữa, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
“Thiển Hạ…” Sở Trạch Hiên dịu dàng gọi cô ấy.
Lâm Thiển Hạ đi ngang qua anh ta, để lại cho anh ta một tấm lưng lạnh lẽo.
Sở Trạch Hiên từ phía sau nhìn theo hướng cô ấy đi vào thang máy.
Anh ta cũng không đuổi theo, chẳng qua là chỉ đưa đôi mắt tràn đầy si mê nhìn theo bóng lưng xinh đẹp ấy.
Lâm Thiển Hạ không biết rằng địa chỉ nhà cô ấy đã bị đám chó săn theo dõi.
Lúc này, hai tên chó săn vừa mới đến đã chụp được một màn hay ho này.
Vậy mà bọn họ lại nhìn thấy cảnh một người đàn ông quấn quýt Lâm Sở Hạ, vừa nãy tay của anh ta nhanh còn chụp được cảnh người đàn ông đó đang lôi kéo cánh tay của cô ấy.
Nghĩ đến hai ngày trước vừa truyền ra vụ bê bối về cha của đứa con cô ấy, bây giờ lại có thêm một người đàn ông khác vướng vào, vậy là lại có trò hay để xem rồi.
“Anh trai, anh không cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt sao? Hình như tôi đã gặp anh ta ở đâu đó rồi?” Người đàn ông này lại phóng to bức ảnh của Sở Trạch Hiên lên một chút, đưa cho người anh em của anh ta xem.
Người đàn ông hơi nghiêng người sang để nhìn, vừa nhìn anh ta liền nhận ra người đàn ông trong bức ảnh đó.
“Đây không phải là Sở Trạch Hiên, cậu cả của Công ty đá quý Sở Thị.”
“Là anh ta, không phải anh ta đã có vợ rồi sao?”
“Người đàn ông đã có vợ đều thích đi ăn vụng.
Xem ra, người cậu cả này của Sở Thị lại không chịu được cô đơn rồi, bỏ rơi cô vợ xinh đẹp ở nhà ra ngoài tìm hoa cúc dại.”
“Anh à, chúng ta mà đăng cái này lên thì đây chính là tin tức nóng hổi nhất.”
“Lát nữa về viết cho tốt, chúng ta phát tin này của Lâm Thiển Hạ lên trên đầu thế nào cũng thu hút đủ sự chú ý.”
“Đúng vậy, những bức ảnh này có thể bán được với giá tốt.”.