Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện



Long Dạ Tước bị cô đánh tới tấp, hàng lông mi dày đọng giọt nước, đôi mắt híp cũng dính vài giọt, càng trở nên quyến rũ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng làm bằng vải tơ tằm, giờ phút này, anh hoàn toàn ướt đẫm, chiếc áo gần như đã dính hết vào người, lộ ra tám cơ ngực mờ ảo.
Hô hấp của Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này, cô nhận ra mình đang mặc một chiếc váy dài bồng bềnh, một phần váy nổi lên trên mặt nước, mà cô nhìn xuống phía dưới thân, đầu cô uỳnh một tiếng, cảm giác phát điên.
Long Dạ Tước vòng qua ôm eo cô, giây tiếp theo, bằng một cánh tay mạnh mẽ, thân thể Tô Lạc Lạc ngoại trừ ngực cô đã trực tiếp bám sát anh.
Cảm nhận được hết tất cả những gì cần cảm nhận.
“Long Dạ Tước, anh còn như vậy, em sẽ mặc kệ anh.” Tô Lạc Lạc nhướng đôi mắt mờ sương cảnh cáo.
Long Dạ Tước kề sát khuôn mặt tuấn mỹ đến gần cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Lạc Lạc, anh rất khó chịu.”
Trong khi anh nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào người cô, đầy ám muội mập mờ.
Tô Lạc Lạc hơi híp đôi mắt, nhìn ánh mắt đầy ẩn nhẫn thống khổ của người đàn ông, bỗng không biết phải làm sao.
Mấy ngày nay, cô thấy anh nhẫn nại, yêu thương, chăm sóc mấy đứa nhỏ, đối với cô thì càng kiên nhẫn hơn.

Thật ra, trong lòng cô đã sớm muốn cùng người đàn ông sống đến trọn đời, tất cả vì bọn trẻ, cô tình nguyện.
Tuy nhiên, đây là điều duy nhất cô không thể làm được lúc này:

“Long Dạ Tước, anh đi tìm người phụ nữ khác đi! Thật sự, em không có ý kiến gì.” Tô Lạc Lạc nói với anh ấy một cách nghiêm túc.
Anh đau khổ thế này, cô cũng không chịu nổi, người ta nói đàn ông phân biệt rạch ròi giữa tình cảm với tình dục, nếu anh đơn thuần chỉ giải quyết chuyện đó bằng thân thể thì cô hoàn toàn không để ý.
Lúc sau nói xong, cô còn nghĩ người đàn ông này nghe thấy vậy, hẳn là vui mừng quá đi chứ!
Nhưng mà, sự thật là khuôn mặt của người đàn ông này lập tức trở nên cứng đờ: “Tô Lạc Lạc, nếu em dám có loại suy nghĩ này, anh tuyệt đối không tha cho em.”
Có vẻ như đây là mệnh lệnh bắt buộc.
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cô phải làm thế nào với người đàn ông này đây?
“Anh nhắc lại lần nữa, đời này, người phụ nữ duy nhất anh muốn lấy là em, em phải nhớ kỹ cho anh.” Long Dạ Tước nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
Tô Lạc Lạc bị dọa đến nỗi run sợ vài giây, giây tiếp theo, người đàn ông đó hôn xuống một nụ hôn mang theo sự trừng phạt: “Ưm….”
Cô trốn tránh không kịp, đã bị người đàn ông che lấp lại đôi môi đỏ mọng, giờ phút này, vầng trăng trên đầu sáng tỏ, sóng biển bên cạnh nhẹ nhàng, đong đưa, bể bơi lấp lánh ánh đèn, tựa như nụ hôn càng làm tăng thêm vài phần lãng mạn.
Tô Lạc Lạc không thể cự tuyệt, đương nhiên cô cũng không tiếp nhận, vì thế chỉ bị động, mặc cho người đàn ông lúc này hôn thật sâu.
Sau khi trực tiếp bị hôn, đầu óc Tô Lạc Lạc trống rỗng, không nghĩ được điều gì, chỉ có hơi thở nóng bỏng của anh vẫn đọng lại trong khuôn miệng thanh mát.
Hai chân Tô Lạc Lạc mềm nhũn, cả người dựa vào người đàn ông.

Long Dạ Tước ôm lấy cô, biết cách quyến rũ cô.

Nhưng cô không nguyện ý, nên anh đành than nhẹ một tiếng, sợ cô bị ướt quá lâu, sẽ cảm lạnh.
Anh đưa tay ra ôm lấy thân thể ướt sũng của người phụ nữ, từng bước một đi lên các bậc thang, Tô Lạc Lạc vòng tay qua cổ anh, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Long Dạ Tước ôm cô vào phòng tắm trong phòng khách, Tô Lạc Lạc có chút xấu hổ nói: “Anh…Mau đi ra ngoài đi.”
Long Dạ Tước ra khỏi phòng, sau đó quay người đi vào một phòng tắm trong phòng khác.

Tô Lạc Lạc ngồi trong làn nước ấm áp, cảm xúc nhất thời dao động dữ dội, không sao quên được nụ hôn vừa rồi.
Kể từ lần đó, khoảng thời gian tiếp theo, Long Dạ Tước không tiếp tục ám chỉ cô.

Tuy nhiên, trong ánh mắt của anh nhìn cô vẫn sâu xa và phức tạp, lại lộ ra vẻ dịu dàng.


Mà cô ở trên đảo muốn mua cái gì, anh đều chiều theo cô mà mua về toàn bộ.
Cuối cùng thì nửa tháng sau, bọn họ cũng lên đường trở về nhà.

Mấy đứa trẻ kia cũng khoái chí, mang theo không ít những món đồ chơi về.
Khi lên máy bay, công việc của Long Dạ Tước cũng tồn đọng rất nhiều, anh bắt đầu xem tài liệu trên máy bay, dùng Ipad xem các văn kiện kí tên điện tử.

Tô Lạc Lạc và bọn trẻ ngồi một bên, không làm phiền đến anh ấy.
Máy bay hạ cánh vào sáng hôm sau, Long Dạ Tước sợ Tô Lạc Lạc đi chơi xa về mệt mỏi, lập tức nhờ ba mình sáng sớm đến sân bay đón hai đứa trẻ, nói vậy ông Long liền đến đưa bọn nhỏ đi, để cho Tô Lạc Lạc có không gian để thư giãn.
Tô Lạc Lạc cũng không ngại khi nhà họ Long đón bọn nhỏ về bên kia, chúng cần có tình thương trọn vẹn, không chỉ tình yêu thương của cả cha mẹ, mà cần có cả tình yêu thương, sự quan tâm của người lớn, để trái tim chúng được trưởng thành trọn vẹn.
Ngồi trên xe trở về biệt thự, Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Sở Hùng, cô không thể không nghĩ đến đứa con của ông ta – Dạ Trạch Hạo, cô không khỏi có chút buồn.
Cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Thầm nghĩ nếu một ngày nào đó, thân phận của Dạ Trạch Hạo bị bại lộ, anh sẽ như thế nào đây? Chắc anh sẽ rất khó để chấp nhận!
Nhưng đó lại là một đòn chí mạng đả kích đối với mẹ anh.
Mà chính Dạ Trạch Hạo cũng rất đáng thương, anh ấy biết rõ cha ruột của mình là ai mà cũng không dám tiến lại nhận mặt, ngược lại chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn lại mà thôi.
“Anh đưa em trở lại biệt thự, em nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối anh trở về đón em đi ăn tối bên ngoài.”
“Buổi tối em ở nhà ăn tạm thứ gì là được, anh không cần quay về đón em đâu.” Tô Lạc Lạc thực sự mệt mỏi không muốn ra ngoài nữa.
“Buổi chiều nói sau, không chừng anh sẽ trở về ăn cơm cùng em.” Long Dạ Tước cũng không nói chính xác, nhưng trong lòng anh cũng rất muốn cùng cô dùng bữa.
Cho dù ăn bên ngoài hay nấu nướng ở nhà, anh cũng muốn ăn cùng cô.
Tô Lạc Lạc gật đầu.

Tới cửa biệt thự, cô đi vào, mà xe của Long Dạ Tước cũng lập tức quay đầu rời đi.
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sô pha, hiếm khi cô có nhiều thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn, cô cầm lấy điều khiển từ xa của TV, muốn xem chương trình tổng hợp và thư giãn tâm trạng.
Xem một lúc, cô nằm trên ghế sô pha có cảm giác buồn ngủ, cô quá mệt rồi.


Mà cũng chẳng biết từ lúc nào đã mơ mơ màng màng.

Trong cơn mê muội, cô nghe thấy cái gì đó.

Vừa mở mắt ra cô đã ngửi thấy mùi cơm lẫn trong không khí.
Tô Lạc Lạc ngẩn ra, chị Lưu đến đây lúc nào vậy? Cô ngủ say đến nỗi không biết gì hết sao?
Tô Lạc Lạc ngồi dậy, nghĩ bụng chị Lưu đến cũng nên chào một câu.

Vừa mới đi đến cửa phòng bếp, hai tiếng “Chị Lưu” còn chưa kịp thốt ra nữa, lập tức bị nuốt trở lại.
Bởi vì người đang ở phòng bếp, không phải chị Lưu, mà là Long Dạ Tước.
Anh mặc trên người chiếc tạp dề màu xám, chiếc Ipad đặt bên cạnh với video hướng dẫn cách xào rau.
Long Dạ Tước đang cẩn thận chiên các món trong nồi, cũng không biết Tô Lạc Lạc đang đứng nhìn anh ở cửa.

Giờ phút này, tâm trạng Tô Lạc Lạc thật sự phức tạp, người đàn ông này đang làm bữa tối cho cô sao?
“Anh trở về khi nào vậy?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
Long Dạ Tước quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Tỉnh rồi à, mau đi đánh răng rửa mặt đi, có cơm ăn liền bây giờ đây.”
Tô Lạc Lạc nhìn thân hình cường tráng của anh, rồi nhìn sang ớt xanh và hành lá được cắt nhỏ xinh bên cạnh.

Chóp mũi Tô Lạc Lạc bỗng dưng chua xót cay cay, nháy mắt liền thấy cảm động, cô thật nghĩ muốn ở sau lưng người đàn ông này và ôm lấy anh..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!