Tô Lạc Lạc bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, không khỏi chột dạ, nhưng vẫn lạnh lùng nói
– Tôi và anh không có chuyện gì để nói.
Người đàn ông nheo mắt, giọng nói trầm xuống mấy phần
– Cô xác định không có gì để nói?
– Ngại quá, chúng tôi sắp phải lên máy bay.
Tô Lạc Lạc nói xong nhìn Hạ Tần nói
– Cậu về đi, để tớ dẫn bọn nhỏ vào là được.
Hạ Tần vội đặt Tiểu Hinh xuống, cô đang định đặt thằng nhỏ kia xuống để đi.
– Cô chắc chắn không mốn nói chuyện với tôi về hai đứa con của chúng ta?
Giọng người đàn ông trầm thấp như rượu vang lên phía sau, rất thâm thúy.
Tô Lạc Lạc nắm tay con gái hung hăng run lên.
Cô đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã phủ một màu sợ hãi, tái nhợt hoảng sợ và bất lực.
– Mẹ, mẹ sao vậy?
Tô Tiểu Hinh lo lắng lắc lắc tay cô.
Tô Tiểu Sâm ngẩng đầu nhìn mẹ lại quay đầu nhìn người đàn ông có giống mình đang tiến đến.
Cậu ta lập tức tránh khỏi tay mẹ, bước chân nhỏ nhắn bước về phía trước vài bước, mở rộng vòng tay nhỏ bé, cau mày, nhìn người đàn ông cao lớn đang đi tới quát:
– Không được tới gần mẹ tôi.
Một đứa trẻ có khí thế, rất giống người đàn oongkia, quả thực đã làm lộ sự thật.
Ánh mắt Long Dạ Tước hiên lên một tia kinh ngạc và vui sướng.
Thằng nhóc này vừa nhìn đã thấy rõ là con anh.
Khí tràng phát ra từ cậu nhóc nhỏ bé hướng về phía anh giống như nhà họ Long của anh.
Anh cúi người, đối diện với cậu nhóc, mỉm cười
– Tôi sẽ không thương tổn mẹ con.
Tôi chỉ tìm mẹ con để nói về con và em gái con, còn có chuyện của chúng ta trước kia.
Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, người đàn ông này vẫn chưa đi đúng không? Cái gì là chuyện trước kia? Trước kia họ thậm chí chưa từng gặp mặt, ngoại trừ đêm đó.
Đêm hôm đó, anh căn bản không biết.
Cô xoay người nhìn Hạ Tần nói:
– Tần Tần, cậu giúp tớ trông bọn họ, tớ nói chuyện với vị tiên sinh này.
Hạ Tần lập tức lại đây, mỗi tay dắt một đứa trẻ đi ra khu nghỉ ngơi.
Hai đứa trẻ không ngừng quay đầu lại nhìn chờ mong cha mẹ có một kết quả tốt.
Long Dạ Tước xoay người, nhìn hai đứa trẻ đáng yêu xinh đẹp kia đi xa, trong lòng không nén nổi vui mừng.
Không nghĩ tới, trên đời hắn đã có hai người con.
Thấy bọn trẻ đã đi rất xa Tô Lạc Lạc cuối cùng lạnh lùng nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt
– Anh muốn nói chuyện gì với tôi? Nhanh lên tôi không có thời gian.
Lọng Dạ Tước cũng lần đầu tiên nhìn cô gần như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt trong suốt như suối mang theo tia lửa giận nhưng vẫn rất linh hoạt.
– Hai đứa trẻ là con chúng ta phải không?
Người đàn ông hỏi thẳng, giọng gợi cảm, mắt nhìn chằm chằm cô.
Tô Lạc Lạc lập tức cười nhìn anh, mạnh mẽ phản đối
– Vị tiên sinh này, anh hiểu sai rồi.
Tôi và anh căn bản không quen biết, anh không thể nhìn thấy đứa trẻ có nét giống anh liền cho rằng đó là con anh.
Chết tiệt, bởi vì dáng vẻ của con trai rất giống anh, khiến cô có chút lo lắng.
– Cô chắc chắn chúng ta chưa từng gặp mặt?
Long Dạ Tước nở nụ cười khó nắm bắt.
– Tôi chắc chắn, rất chắc chắn.
Tô Lạc Lạc vì con chỉ có thể trợn mắt nói dối.
– Cô gái, năm năm trước cô ngủ với tôi, giờ lại bí mật sinh con của tôi, cô thật can đảm.
Giọng người đàn ông âm trầm nhưng tràn đầy tức giận.
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên, hoảng sợ hỏi lại:
– Năm năm trước gì, tôi và anh căn bản không quen biết, anh là ai tôi cũng không biết.
Long Dạ Tước híp mắt nhìn trọn khuôn mặt hoảng hốt của cô gái hừ lạnh:
– Chúng ta có gặp mặt hay không cô rõ nhất, chúng ta gặp mặt ở đâu, như thế nào, trong lòng cô đều biết.
Sau buổi tối hôm đó, chúng ta quen biết sâu đậm.
Đầu óc Tô Lạc Lạc nổ tung.
Sao có thể? Anh sao biết chuyện buổi tối 5 năm trước là cô?.