Tần Phong nhanh chóng đi ra, kéo Lâm Phạm đi đến cửa thôn: “Lấy được hình rồi.”
Lâm Phạm nhìn bức hình, chính là người đã gặp tối hôm qua, anh ta cúi đầu không nói lời nào, hình như sợ hãi. Cô gật đầu, thấp giọng nói với Tần Phong: “Hôm qua em đã gặp anh ta.”
Bộ xương trắng có phải Tống Lương không thì không biết, trước mắt có thể xác định là Tống Lương chết, Lâm Phạm thấy linh hồn không gặp người sống. Tần Phong cất tấm hình, bước nhanh về phía trước, trời nắng chói chang, anh nói: “Tìm một chỗ ăn cơm, lập tức đến thôn Đại Hòe.”
Đi một vòng lại quay về.
Buổi chiều nóng nực nhất, bọn họ đến bến tàu, không ít thuyền đỗ ở đó. Có mấy người đánh bài dưới bóng cây, khu mỏ đã ngừng, hầm mỏ cũng di tản, thuyền chở mỏ sắt bây giờ cũng đổi thành du thuyền. Nhưng giữa trưa không có du khách, bọn họ chỉ có thể đánh bài ở đây.
Có một người giật mình, thấy đám người Tần Phong xuống xe, vội vàng chạy tới: “Đi thuyền sao?”
“Có thể hỏi thăm không?”
Tiểu Vương cũng đi theo tới, anh ta mặc đồng phục cảnh sát, người đàn ông liền nghiêm nghị đứng lên: “Các cậu là cảnh sát à?”
“Đúng vậy.” Tần Phong lấy giấy chứng nhận ra: “Bến tàu không chở mỏ sắt đã bao nhiêu năm rồi?”
“Đi dưới gốc cây nói đi, nóng quá.”
Tần Phong đi theo người đó tới dưới gốc cây, lấy điếu thuốc đưa cho anh ta, người đàn ông rít một điếu: “Năm 2011 thì khu mỏ ngừng rồi.”
Tần Phong thấy ven đường có một đôn đá, nhấc chân nhảy lên rồi ngồi xổm xuống, cũng châm thuốc: “Các anh đều là người của thôn Đại Hòe à? Tại sao lại ở chỗ này? Không có mỏ sắt vẫn làm cái gì?”
“Chở du khách, rất nhiều người câu cá đến chơi sẽ tới ngồi thuyền.” Đối diện với ánh mắt của Tần Phong, vội vàng bổ sung: “Chúng tôi đều có giấy phép hoạt động, bây giờ đổi thành thuyền du lịch, có làm các biện pháp an toàn.”
Tần Phong lấy ra một tấm hình trong túi, đưa tới: “Anh từng thấy người này chưa?”
Người đàn ông nâng tay cầm lấy, nhíu mày: “Sao mà thấy có hơi quen nhỉ?”
Tần Phong quan sát vẻ mặt của mấy người bọn họ, những người còn lại đánh xong một ván, bỏ bài xuống cầm lấy tấm hình nhìn xem, một người đàn ông cao gầy trong đó nói: “Đây không phải là thằng ngốc đó sao? Cái tên thường xuyên bị La Long ức hiếp.”
“Ồ, nhớ ra rồi, nhiều năm không gặp cậu ta.” Người đàn ông trả lại bức hình cho Tần Phong, nói: “Người này xếp mỏ sắt trên bên tàu một thời gian, khi thuyền chở mỏ sắt từ khu mỏ đến bến tàu thì chất lên xe hàng.”
“Lần cuối cùng thấy anh ta là lúc nào?”
“Năm 2010 à? Không nhớ, lúc ấy rất nhiều người đến đây xếp mỏ sắt, không có ai chú ý tới cậu ta. Cũng không biết không thấy từ bao giờ, sao thế? Thằng nhóc này phạm tội hả?”
“Lúc ấy quản đốc phụ trách chất lên xe là ai?”
“Có từng nhóm, một quản đốc của thôn chúng tôi, mấy thôn phía sau Tây Lương là một quản đốc.”
“Quản đốc đó tên là gì?”
“La Long.”
“Sống ở đâu?”
“Bây giờ ở trên trấn.”
“Cảm ơn các anh.”
Lâm Phạm quan sát địa hình xung quanh, đi theo Tần Phong lên xe, xoa ấn đường tựa vào chỗ ngồi, Tần Phong vặn một chai nước đưa cho Lâm Phạm: “Đừng để cảm nắng.”
Thời tiết tháng bảy tháng tám, chính là lúc nóng.
Lâm Phạm mở nắp uống một hớp lớn, thở dài: “Anh ta một người đần độn, có thể gây chuyện gì với người ta? Sao lại giết anh ta chứ? Còn là cách chết tàn nhẫn như thế.”
“Ai biết được?”
Tiểu Vương từ phía sau ló đầu ra: “Đội trưởng Tần, còn nước không? Tôi sắp chết khát rồi.”
Anh ta le lưỡi chảy mồ hôi, khát như con cún.
Lâm Phạm uống còn lại nửa chai, quay đầu, Tần Phong đẩy mặt cô về, nói với Tiểu Vương: “Không có, đến trên trấn cậu chuyển một thùng để trong xe.”
Tiểu Vương ngửa mặt nằm ở chỗ ngồi, nóng giống như một con cún chết: “Không muốn sống nữa!”
Lâm Phạm đưa nửa chai nước còn thừa cho Tần Phong, Tần Phong thấp giọng: “Không uống à?”
Lâm Phạm lắc đầu, Tần Phong uống hết chỗ nước còn lại, lúc này mới lái xe chạy đến trên trấn. Trấn cách nơi này một giờ đường xe, dừng xe, Tiểu Vương bò lăn lao ra ngoài mua nước, Tần Phong tìm trạm xăng dầu.
Đổ xăng xong, Tiểu Vương khiêng một thùng nước tới ném vào cốp, đưa tới hai cây kem que, duỗi mặt từ hàng sau tới chặn điều hòa hóng gió: “Tôi sắp nóng chết rồi, thời tiết chết tiệt, hôm nay bốn mươi độ đấy.”
Lâm Phạm và Tần Phong dịch sang hai bên nhường nhịn, ghét chết được.
“Bây giờ đi đâu?”
“Tìm La Long.”
Nửa giờ sau, Tần Phong nhìn Lôi Duy Vũ: “Anh nói hôm qua bắt được người đua xe liều mạng là La Long? Bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi bốn, một gã ngu ngốc.” Lôi Duy Vũ nhắc tới người đó thì vô cùng tức giận: “Bản thân không muốn sống còn gieo họa cho người khác, côn đồ lưu manh.”
“Ở cục công an huyện à?”
“Đúng vậy.”
Tần Phong nheo mắt suy nghĩ, một lát sau nói: “Mỏ trên núi đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ còn có thể tìm được người phụ trách không?”
“Ngừng mấy năm rồi, công ty cũng dời đi, mỏ làm sao?”
“Tôi phải trở về thị trấn một chuyến, bên các cậu có tin tức thì gọi điện cho tôi.”
“À đúng rồi, tìm được trưởng thôn của thôn Tây Lương, nhưng mà ông ta không biết nhiều chuyện của Tống Lương.”
“Hỏi thăm nữa đi, liên lạc điện thoại.”
Lúc bọn họ đến thị trấn sắc trời đã tối, Tiểu Vương bị đường núi làm cho choáng váng, xuống xe thì ói. Tần Phong để Lâm Phạm ở lại chăm sóc Tiểu Vương, anh sải bước vào cục công an.
La Long là một người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch, ngoại hình thô ráp, thấy Tần Phong mới nhíu mày: “Tôi chỉ lái xe hơi nhanh, không đến mức tử hình chứ? Các cậu giam tôi tới khi nào?”
“Điều khiển xe máy phi pháp, đua xe phi pháp, đây gọi là hơi nhanh? Còn gây hấn với cảnh sát, đụng hỏng xe cảnh sát, anh thành thật đi. Hỏi anh cái gì thì nói cái đó, một khi có tin tức mà chúng tôi cần, đó gọi là lấy công chuộc tội.”
Quay đầu cười nói với Tần Phong: “Cậu hỏi đi.”
Tần Phong lấy hình ra, đưa cho La Long: “Biết người này không?”
La Long nhìn một cái, không tự chủ mà sờ cổ, xoa chóp mũi: “Tôi không quen, ai đây?”
“Anh nhìn thật kỹ lần nữa, có biết không?”
Tần Phong ngồi thẳng, nhìn chằm chằm anh ta.
La Long cầm hình lên, di chuyển ánh mắt: “Nhìn có hơi quen.”
Tần Phong nhìn chân của anh ta đã thu vào, cả người lộ ra trạng thái phòng ngự, chắc chắn anh ta biết cái chết của Tống Lương. Còn có thể tham dự, nếu không thì giấu giếm cái gì? Câu không quen biết đó rõ ràng là nói dối.
“Trước kia từng làm ở bến tàu đúng không?” Anh ta thử thăm dò nhìn Tần Phong, ánh mắt của Tần Phong bình tĩnh lạnh lùng nhìn anh ta, La Long có hơi giả dối. Đối diện người này khiến cho người ta rất áp lực, anh ta lại sờ cổ: “Có phải kẻ đần độn không?”
“Lần cuối cùng anh thấy anh ta là lúc nào?”
La Long cầm hình, ánh mắt lại lay động: “Năm 2010.”
“Anh chắc chắn?”
La Long bắt đầu đổ mồ hôi: “Chính là trước một năm khi khu mỏ ngừng... thì phải.”
“Mùa nào?”
“Mùa thu.”
Tần Phong yên lặng, lật bản hồ sơ trong tay: “Các người xảy ra mâu thuẫn, sau đó anh giết anh ta?”
“Tôi không có!” La Long đứng bật dậy, ánh mắt trợn trừng: “Cậu cũng đừng vu oan người tốt! Cái chết của cậu ta không hề liên quan tới tôi.”
“Làm sao anh biết anh ta đã chết?”
La Long sửng sốt, cảnh sát bên cạnh đứng lên hung hăng vỗ bàn: “Ngồi xuống! Làm gì đó?”
Nhanh chóng nhìn mặt Tần Phong, Tần Phong vẫn giữ vẻ mặt đó, chẳng qua là đổi tư thế ngồi: “Làm sao anh biết anh ta đã chết?”
La Long bắt đầu luống cuống, mồ hôi chảy ra nhiều hơn: “Không phải cậu hỏi tôi có phải giết cậu ta không à?”
“Tôi chưa nói anh ta chết.”
La Long không phản bác, nhìn chằm chằm Tần Phong, Tần Phong gõ mặt bàn: “Anh giết Tống Lương thế nào? Bây giờ khai báo, cảnh sát chúng tôi còn có thể tranh thủ giảm tội cho anh, nếu không anh sẽ bị tử hình.”
“Tôi không giết người!” La Long lại muốn nhảy lên, Tần Phong sa sầm mặt mày, nghiêng người về trước nhìn vào mắt La Long. “Chúng tôi tìm được đồ của anh ở hiện trường, nếu không anh cho rằng làm sao tôi lại tìm anh? Còn không khai báo hả?”
Dù sao hơn năm năm, chứng cứ quá ít.
“Có người tận mắt nhìn thấy nói lần cuối Tống Lương xuất hiện là ở cùng chỗ với anh, giải thích thế nào?”
“Cậu ta tìm tôi đòi tiền, cuối tháng mới phát tiền công, sao tôi đưa cho cậu ta được? Há miệng là đòi, không thì ầm ĩ, kẻ đần khờ khạo đó, tôi tức giận nên mắng cậu ta đôi câu.”
Quả nhiên anh ta và Tống Lương có liên quan.
“Chỉ mắng sao?” Tần Phong hừ một tiếng.
“Còn đạp hai cái.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó...” La Long nhìn khắp nơi, ánh mắt lay động: “Sau đó cậu ta bỏ đi.”
“Anh tổng kết tiền công cho anh ta không?”
“Có chứ, tiền làm việc của cậu ta, tôi đều đưa. Tên ngu ngốc đó nói bậy nói bạ khắp nơi, sao tôi có thể bớt tiền của cậu ta? Tôi là loại người đó sao?”
“Sau khi hai người tách ra thì anh ta đi về phía nào?”
“Bờ sông.”
“Tống Lương cao bao nhiêu?”
“Xấp xỉ tôi.”
Tần Phong lật tài liệu của La Long, một mét bảy mươi hai.
“Sau khi hai người tách ra anh ta đi đâu?” Tần Phong hỏi lại những câu này.
“Có lẽ về nhà.”
“Không phải vừa nãy anh nói anh ta đi về phía bờ sông sao?”
La Long im lặng, nhìn Tần Phong, một cảnh sát khác hỏi: “Rốt cuộc anh ta chạy đi đâu?”
La Long lại bắt đầu đổ mồ hôi, lau mồ hôi một cái: “Thời gian quá lâu, tôi không nhớ rõ.”
“Anh không nhớ hay không muốn nói, không sao, chúng ta có thể tiếp tục, cứ kéo dài tới khi anh muốn nói mới dừng.”
Lâm Phạm và Tiểu Vương đứng ở cổng cục công an huyện cắn kem que, Tiểu Vương ăn mà nhăn mặt thành khổ qua: “Tôi ghét nhất ăn kem que, tại sao cô không thể mua cho tôi một cái bánh pudding? Giá cả như nhau mà.”
“Anh say xe, ăn hết bánh pudding sẽ ói đấy?”
“Không đâu, tôi ăn bánh pudding chưa bao giờ ói.” Tiểu Vương đau khổ cắn kem que: “Thứ này thật khó ăn, chỉ là nước đường.”
“Bánh pudding cũng là nước đường.”
“... Sao hai người chắc chắn người bị hại là Tống Lương chứ?”
“Trong những người mất tích chỉ có Tống Lương có sáu ngón tay.” Lâm Phạm nhìn Tiểu Vương: “Phép loại bỏ.”
Tiểu Vương: “...”
Anh ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, say xe đến choáng váng đầu óc, ngồi tiếp tục cắn kem que: “Nhanh kết án đi, tôi muốn về nhà.”
Nói xong thì điện thoại lập tức vang lên, Tiểu Vương đứng vụt dậy, dồi dào sức sống ném kem que vào thùng rác, cầm điện thoại đi qua một bên nghe: “Em yêu à...”
Lâm Phạm không cảm thấy nóng, cho dù nhiệt độ hôm nay đạt tới bốn mươi độ, cô vẫn không cảm thấy nóng. Nhưng mà vì che giấu sự đặc biệt của mình, cô cố ý vén ống tay áo lên để lộ cánh tay, gió thổi qua có hơi lạnh. Cô thấy Tiểu Vương đi, vội vàng kéo tay áo xuống.