Lâm Phạm ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng gật đầu: "Tôi biết rồi, sau này sẽ không tùy tiện nói lung tung nữa."
Tần Phong cũng không có nhiều phản ứng với việc cô có thể nhìn thấy quỷ, cô đã quên mất chuyện vặt này, nghĩ rằng cũng phải. Chuyện này nói ra chẳng có bất kỳ lợi ích gì với mình, trước đây cô đã bị kỳ thị, có lẽ còn có thể phải chịu một lần nữa.
Lâm Phạm nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn ảnh ngược của Tần Phong qua vách thang máy: "Tôi lại đến nhà cũ đường Trung Minh một lần nữa, không gặp lại Tô Nhiễm nữa. Vụ án của cô ta vẫn chưa có kết quả sao? Hung thủ là ai?"
"Manh mối bị chặt đứt."
Hệ thống giám sát còn có lời khai của người lễ tân kia đều chứng minh Âu Dương Ngọc không hề có thời gian gây án, Lưu Qua có thời gian gây án, nhưng mà hiện trường lại không có bất kỳ chứng cứ nào nhằm vào anh ta. Bọn họ điều tra Lưu Qua kỹ càng, Lưu Qua là học sinh khoa văn, theo nghề người đại diện. Không có kỹ năng mổ bụng moi tim, Tần Phong điều tra toàn bộ những người bên cạnh anh ta, cũng không có kết quả gì, manh mối này chặt đứt.
Thang máy ngừng lại, Tần Phong sải bước ra ngoài, anh lấy chìa khóa ra mở cửa. Lâm Phạm quan sát xung quanh, bên này xử lý an toàn rất tốt, nhà nào cũng có hệ thống giám sát.
Tần Phong mở cửa đi vào, đặt túi xuống, bật đèn.
Lâm Phạm đang định theo vào, Tần Phong đi ra ngoài: "Ra ngoài ăn cơm, cô còn gì muốn để lại sao?"
Lâm Phạm nhìn vào mắt anh, nhanh chóng lắc đầu: "Không có."
"Vậy đi thôi."
Lâm Phạm chạy chậm đi theo sau lưng Tần Phong, anh không lái xe, từ cửa khu phố đi ra ngoài.
Xuyên qua một con đường còn có một quán bán hàng, tiếng người huyên náo, Tần Phong chọn một chỗ ngồi trong góc, ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Bà chủ cầm thực đơn đi tới: "Đến rồi à? Ăn gì?"
Tần Phong thuận tay đưa thực đơn cho Lâm Phạm, nói với người bên đầu kia điện thoại: "Chỗ cũ, đến đây đi."
Lâm Phạm đói bụng, nhìn thấy cái gì cũng nhìn chằm chằm.
Tần Phong gọi xiên nướng và mấy món ăn, Lâm Phạm mới dời mắt khỏi thực đơn: "Tôi gọi một bát mì."
Tần Phong châm một điếu thuốc, ngước mắt nhìn cô: "Đói bụng à?"
Gương mặt Lâm Phạm hơi nóng lên: "Ừm."
"Hai bát." Tần Phong nói.
"Được."
Bà chủ rời đi, Tần Phong lấy một tấm thẻ từ trong túi tiền ra, đưa cho Lâm Phạm: "Cầm đi, đừng làm mất."
"Cái gì?"
"Thẻ vào cửa." Ánh mắt Tần Phong lười nhác, lật xem hình ảnh trong điện thoại di động, tiếp tục hút thuốc.
"Cảm ơn."
Điện thoại của Lâm Phạm hết pin, ngồi khô người, nhàm chán đến chết nhìn xung quanh. Bà chủ đưa bia lên, bà ta đang định hỏi tại sao Tần Phong lại gọi nhiều món ăn như vậy, pháp y Lưu và Tiểu Vương đã xuất hiện trong tầm mắt, đằng sau còn có Lưu Quyên.
"Đội trưởng Tần."
Tần Phong đặt điện thoại di động xuống, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống. Chiếc bàn không to lắm, bọn họ ngồi xuống, Lâm Phạm không thể không dời ghế đến gần Tần Phong.
Tần Phong gọi bà chủ đến, bảo bà ta mang một hộp sữa chua đến.
"Gần đây không có báo án, thi thể rữa nát thành ra như vậy, có lẽ thi thể cũng đã để được mấy ngày rồi.
Pháp y Lưu không có chút hứng thú gì với đề tài này, quay đầu gọi bà chủ: "Một bát mì." Hỏi người đang ngồi: "Có ai ăn mì nữa không?"
"Chúng tôi gọi rồi." Tần Phong ra hiệu anh và Lâm Phạm, pháp y Lưu nở nụ cười: "Ích kỷ."
Hương vị món ăn của cửa hàng này thiên về thanh đạm, mì cũng nhạt, mì của Lâm Phạm và Tần Phong nhanh chóng được bưng lên. Đầu Lâm Phạm cúi xuống không ngẩng lên nữa, mấy người bọn họ trò chuyện về tình tiết vụ án một lát, Tiểu Vương nhắc đến vụ án ngôi sao nữ bị giết.
Tần Phong liếc anh ta một cái, giọng điệu thờ ơ: "Ngừng lại, đừng có ăn nói linh tinh."
Tiểu Vương nhìn xung quanh, hậm hực im miệng.
Bữa cơm này là Tần Phong nợ bọn họ, vẫn chưa có cơ hội ăn, hôm nay trong lúc bận rộn tranh thủ thời gian ra đây. Tiểu Vương và Lưu Quyên uống rượu, Tần Phong không uống nhiều, vùi đầu ăn mì.
Ngày mai còn phải đi phá án, anh không thể uống nhiều được.
Bữa ăn kết thúc đã là mười một giờ rưỡi, bọn họ sắp giải tán, pháp y Lưu ra hiệu: "Anh đưa Tiểu Lâm về à?"
"Gần đây Tiểu Lâm ở chỗ tôi." Tần Phong tính tiền, đứng dậy định đi thì điện thoại vang lên, lấy ra nghe máy.
"Trong sông đào khu đông phát hiện một phần thi thể, chúng tôi đã đến hiện trường, pháp y Lưu ở bên cạnh anh sao?"
"Ở chỗ tôi, lập tức đến ngay."
Cúp máy, Tần Phong nhét điện thoại di động vào túi quần: "Đi thôi, tìm thấy phần còn lại của thi thể rồi."
Pháp y Lưu vốn còn định cười Tần Phong nhanh như vậy đã lừa Lâm Phạm vào tay rồi, nghe vậy lập tức nghiêm túc lên: "Ở đâu?"
"Khu đông."
"Đi đến đó."
Ở đây chỉ có Lâm Phạm không uống rượu, nhưng Lâm Phạm lại không có bằng lái xe, bọn họ thuê xe đến khu đông. Xe taxi lái được một đoạn, Tần Phong quay đầu mới nhìn thấy Lâm Phạm đang ngồi trong góc, nhíu mày: "Sao cô lại đi theo?"
"Tôi tưởng anh muốn tôi đi, nếu không bây giờ tôi xuống xe nhé?"
"Nếu cô ấy tò mò thì cứ đi xem chút cũng được." Pháp y Lưu giảng hòa: "Tiểu Lâm to gan, cũng không sợ bị dọa đâu."
Tần Phong nuốt lại lời định nói, ý của anh là Lâm Phạm nên quay về phòng ngủ. Nhưng ở đây đông người như vậy, mấy ánh mắt nhìn vào, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Mười hai giờ hai mươi, bọn họ đến hiện trường. Lâm Phạm quan sát địa hình xung quanh, cực kỳ hẻo lánh, xung quanh sông đào là một công viên, gần đấy không nhìn thấy hệ thống giám sát.
Đến mùa hè thế nước ở sông đào này rất cao, những gia đình xung quanh thừa dịp đêm tối đến đây bắt cá, kết quả vớt được một phần thi thể của người. Lập tức sợ đến mức kêu lên thảm thiết, báo cảnh sát ngay sau đó.
Đã có năm, sáu cảnh sát vây xung quanh hiện trường, ở xa đã nhìn thấy trong túi nhựa màu trắng có đựng gì đó.
"Đội trưởng Tần."
Tần Phong đeo găng tay vào, mở túi ra, pháp y Lưu cũng đeo găng tay và khẩu trang vào, lấy phần thi thể ra: "Còn có phần khác không?"
"Đang vớt."
"Là phần ngực, nội tạng bên trong vẫn còn nguyên vẹn."
Lồng ngực không bị phân chia, ném cả miếng xuống sông.
"Là một người sao?"
"Là thân thể của một người đàn ông, có điều mức độ thối rữa rất nhẹ." Pháp y Lưu ấn phần thi thể, có máu chảy ra: "Thời gian vứt xác không lâu, bây giờ không có cách nào kiểm tra thi thể được, mang về đi."
Lại vớt thêm nửa tiếng nữa, không thu hoạch được gì.
Bọn họ đi về theo đường cũ, Lâm Phạm cảm thấy rất hứng thú với thi thể, còn chưa đi theo đến phòng giải phẫu đã bị Tần Phong đẩy ra ngoài, anh đưa chìa khóa cho Lâm Phạm: "Đến phòng làm việc của tôi ngủ đi, đắp quần áo của tôi ấy."
Lâm Phạm kiềm chế lòng hiếu kỳ, gật đầu: "Vậy tôi quay về."
"Bây giờ quá muộn không an toàn, đợi tôi xong việc sẽ đưa cô về."
Lâm Phạm nhận chìa khóa, xoay người đi về phía khác.
Cuối cùng thi thể cũng được ghép lại hoàn chỉnh, pháp y Lưu và trợ lý lại giải phẫu thi thể một lần nữa.
"Người chết một mét bảy mươi lăm, nam, tuổi tác từ bốn mươi đến bốn mươi hai."
Tần Phong đứng bên cạnh nhìn thi thể này, trên thi thể có vết thương bị đánh đập rất rõ ràng, đây là một người như thế nào? Anh nhớ đến lời nói của Lâm Phạm, tại sao lại không mong muốn bắt được hung thủ?.
"Chết vì ngạt thở, bị siết chết. Trong dạ dày không có thức ăn, tay chân có vết thương bị trói." Pháp y Lưu chọc vào da thịt phần gáy của thi thể: "Dùng dây thừng... Tại sao còn có hoa văn?"
Tiểu Vương chụp ảnh, Tần Phong tỉ mỉ quan sát vết thương trên cổ, Tiểu Vương mở miệng: "Giống như một loại roi."
Tần Phong quay đầu: "Cái gì?"
Tiểu Vương gãi đầu: "Hơi giống loại roi tăng thú vị cho tình cảm, trên Taobao cũng bán."
Pháp y Lưu dùng cánh tay đỡ mắt kính: "Người bị hại này là gay, nếu là roi là dễ giải thích vết thương trên người rồi. Tôi biết có một số người, khẩu vị khá nặng, thích thứ này."
"Đồng tính luyến ái sao?"
"Ừm." Pháp y Lưu nói: "Cơ vòng của người chết có tổn thương rõ ràng, đồng tính luyến ái mới có thể sử dụng đến bộ phận này. Bộ phận vị trí hiểm yếu của người chết cũng bị tổn thương, tôi vẫn luôn nghĩ sao lại có vết thương như vậy, bây giờ có câu trả lời rồi."
Tần Phong im lặng trong chốc lát: "Tôi đi xem hệ thống giám sát, có phát hiện mới thì báo cho tôi."
"Được."
......
Lâm Phạm nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, quấn chặt áo khoác cảnh sát trên người, áo khoác của Tần Phong, rất to.
"Ông không muốn tôi giúp đỡ phá án, ông đi theo tôi làm gì?"
Người đàn ông cũng nhíu mày, trên gương mặt tái nhợt không có chút máu: "Không biết, cô là người sao?"
Lâm Phạm gật đầu: "Tôi là người."
"Quỷ khí trên người cô rất nặng." Ông ta nói: "Không giống người."
Lâm Phạm không nói gì, im lặng nhìn ông ta.
Ông ta bình tĩnh ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian rất dài, Lâm Phạm mở miệng: "Tôi giống người chết sao? Hay là giống miếng thịt biết đi?"
Âu Dương Ngọc nói nhẽ ra cô đã chết từ lâu rồi, có người kéo dài tính mạng cho cô. Lâm Phạm không nhớ rõ rất nhiều chuyện trước đây, lúc bà nội ra đi, dặn cô nhất định phải giữ chặt chiếc khuyên tai ngọc kia, nhưng cuối cùng cô cũng bán khuyên tai ngọc đi. Cũng là sau khi bán khuyên tai ngọc xong, cô mới nhìn thấy quỷ, khuyên tai ngọc kia có ý nghĩa gì?
"Tôi không trả lời câu hỏi này của cô được, cô bé."
"Ông tên là gì?"
"Tôi không thể nói cho cô biết." Ông ta vùi mặt vào lòng bàn tay: "Đừng phá án nữa, chết thì chết."
Lâm Phạm vẫn luôn đợi cho đến rạng sáng, cô buồn ngủ quá nên ngủ mất. Cô bị tiếng đẩy cửa đánh thức, lập tức mở mắt ra nhìn sang, ánh mắt mơ hồ, bóng người cao lớn đi tới.
Lâm Phạm dụi mắt, Tần Phong đi tới nhặt quần áo trên đất lên đắp lên người cô: "Không ngờ được bận suốt đêm, tìm được nguồn gốc thi thể của người chưa biết tên rồi, tôi bận quá, cô thuê xe về đi."
Lâm Phạm còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng mờ mịt: "Ông ta tên là gì?"
"Cô đừng quan tâm." Tần Phong lấy ví tiền ra, lấy tiền đặt lên bàn: "Thuê xe về đi." Điện thoại của anh vang lên, ấn nghe rồi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại.
"Thân phận người chết đặc biệt, khi phá án cẩn thận một chút." Cục trưởng dặn dò.
"Biết rồi."
Người bị hại tên là Chu Mậu, là người đứng thứ hai ở Giang Thành, rất nổi tiếng. Thảo nào ông ta không muốn bị điều tra rõ thân phận, không muốn truy cứu nguyên nhân cái chết, thân phận này bị điều tra ra là gay, còn bị người ta giết chết, mặt mũi để vào đâu? Danh tiếng cả đời bị hủy hoại trong chốc lát. Năm nay ông ta bốn mươi mốt tuổi, có một con gái đang học đại học ở nước ngoài. Buổi sáng hôm nay nhận được báo án của bà Chu, đối chiếu DNA, tìm thấy nguồn gốc thi thể.
Cúp điện thoại, Tần Phong dẫn người đi thẳng đến nơi ở của Chu Mậu. Căn nhà được phân cho, nhà nhỏ hai tầng, Tần Phong đưa giấy chứng nhận ra dẫn người đi vào trong lục soát chứng cứ.
Bà Chu gương mặt già nua, tuổi bốn mươi mà gương mặt năm mươi, bà ta ngồi trên ghế sô pha phòng khách, gương mặt khổ sở. Tần Phong dẫn theo Lưu Quyên đến, ngồi xuống đối diện: "Bà Chu, bà phát hiện ra ông Chu mất tích khi nào?"
"Ông ta rất ít khi về nhà, tôi cho là ông ta có chuyện khác, mãi đến gần đây, hai ngày liền không liên lạc được, lúc này mới sốt ruột."
"Ông Chu có chỗ ở khác bên ngoài không?"
"Hẳn là có, tôi cũng không biết, tôi không hỏi những chuyện này." Ánh mắt bà ta trốn tránh: "Tôi không hỏi, ông ta cũng sẽ không nói với tôi."
"Vậy chồng bà không về là chuyện thường xuyên rồi hả?"
Bà Chu không nói gì.
"Tình cảm hai người thế nào?"
Bà ta im lặng một lát, gắng gượng nở nụ cười: "Vợ chồng, chỉ thế thôi, bình thường."
Chuyện giới tính của chồng mình có vấn đề, vợ không thể không phát hiện ra được. Bị lợi dụng sinh con, bây giờ lại sống một mình thờ chồng chết, cam lòng sao? Có khi nào sinh lòng oán hận không?