“Vụ thi thể nữ ở sông Tây Lưu có tiến triển gì không?” Người gọi chính là pháp y Lưu, anh ta nói: “Phần đùi thi thể có vết trầy, dưới nách có dấu tay. Vết tích tương tự với người chết ngày 12 tháng 4, nạn nhân bị hôn mê, sau đó bị kéo đi, và đẩy xuống sông.”
“Đã tìm được hiện trường vụ án, có vết kéo lê, phù hợp với tình huống mà anh nói.”
Ngoại trừ vụ án thứ hai không có vết kéo làm trầy da, vụ thứ nhất cùng vụ thứ ba đều có mức độ trầy da tương đương.
Hiện trường vụ án là đường Tây Cung ở gần sông Tây Lưu, đã tìm thấy xe điện của người chết ở ven đường. Đáng tiếc đoạn đường này không có giám sát.
Tần Phong quay trở về, mở cuộc họp sắp xếp lại chứng cứ: “Có thể điều tra song song, tiểu Vương, đã tra ra nguồn gốc của Diethyl ether chưa?”
“Những đơn vị có thể tiếp xúc với Diethyl ether tại Giang Thành, cùng với tên của những người có thể tiếp xúc đều ở trong này.”
Máy tính được đẩy đến, Tần Phong thấy có hơi 10 ngàn đối tượng, liền day day ấn đường.
“Căn cứ theo vết kéo làm trầy da, sức lực của hung thủ không lớn, gầy yếu hoặc là tuổi không lớn lắm.” Không hiểu sao Tần Phong lại nhớ đến thằng nhóc mà mình đã gặp ở trường học, mặt anh sa sầm: “Vụ án thứ hai, hung thủ lựa chọn cắt cổ, động mạch bị cắt đứt khiến máu văng tung tóe, trong lúc bối rối hắn đã lấy quần áo chặn miệng vết thương, hung thủ không hiểu rõ lắm về cấu tạo cơ thể.” Tần Phong cầm lấy bức ảnh chụp người chết: “Bằng không sao lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy.”
“Vậy thì phạm vi thu nhỏ rất nhiều, có thể trực tiếp loại trừ bác sĩ.”
“Hung thủ hơn mười sáu tuổi, có năng lực phản trinh sát, có thể tiếp xúc với Diethyl ether, có phương tiện giao thông, nhưng không phải ôtô.” Tần Phong đứng lên: “Hiện trường vụ án không có camera, khu vực gần đó hẳn sẽ có, tra đi.”
“Vì sao lại giới hạn ở tuổi mười sáu?”
Chuông điện thoại cá nhân reo vang, tiểu Vương bắt máy, lập tức đưa điện thoại cho Tần Phong: “Điện thoại của anh.” Dùng khẩu hình nói: “Cục trưởng.”
Tần Phong nghe máy.
“Đến phòng làm việc của tôi, tỉnh Z có bản án khó giải quyết, người của tỉnh Z muốn gặp mặt cậu.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Phong nói: “Động cơ của hung thủ, mấy vụ án này có điểm giống nhau chính là người bị hại đều là những kẻ vô đạo đức, ngoại trừ nạn nhân thứ nhất là Trần Dũng, những người còn lại đều có thói thư tật xấu, nhưng không vi phạm pháp luật. Ngày 12 tháng 4, nạn nhân Trần Dũng, 32 tuổi, du côn. Một ngày trước khi xảy ra án mạng, hắn đã đập phá một quán đồ nướng, đánh bị thương chủ quán. Ngày 6 tháng 10, người bị hại là một cậu bé tên Đổng Tư Triết, 10 tuổi, một tuần trước khi xảy ra án mạng, thằng nhóc kia đã xô một cô bé từ trạm xe buýt xuống lề đường, hại cô bé kia thiếu chút nữa mất mạng, có người quay được video đăng lên mạng, sau khi Đổng Tư Triết bị giết, có một số người còn mắng nó đáng chết. Ngày 3 tháng 4, trên xe buýt, người bị hại cậy già lên mặt ức hiếp học sinh.”
“Hoang tưởng tuổi dậy thì? Thay trời hành đạo?”
“Trong vụ án của Đổng Tư Triết, trên người nạn nhân không có vết trói, nói rõ cậu bé tự nguyện đi cùng người khác đến hiện trường giết người. Hiện tại, mấy đứa nhóc đều biết không thể đi cùng người xa lạ, giả thiết, hung thủ là một thằng nhóc thì sao, có thể khiến cho Đổng Tư Triết giảm bớt phòng bị? Tuổi sẽ không nhỏ hơn 16, vóc người Trần Dũng cao một mét bảy, nếu tuổi quá nhỏ thì không có khả năng khống chế hắn.”
“Vậy tại sao phải là con trai? Con gái không được à?”
“Cũng có khả năng, mọi người thu thập camera giám sát ở khu vực gần đó, xem kỹ lại một lần.”
…
Lâm Phạm quay trở lại phòng học, vừa ngồi xuống, Hứa Châu đã vội vàng bước tới: “Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Cảnh sát tìm cậu làm gì?”
“Không có việc gì.” Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn Hứa Châu: “Cậu không bị cận à?”
Hứa Châu che mặt: “Số độ không cao.”
“Mắt kính của cậu lúc trước là nhãn hiệu gì? Mình đền cho cậu.”
“Không cần.” Ánh mắt Hứa Châu né tránh: “Nếu cậu không sao thì mình về trước.”
Chiều hôm đó, tin tức Lâm Phạm đánh Cao Uy lan truyền khắp các lớp, đây không phải việc nhỏ, không ai ngờ một cô bé đến từ nông thôn như Lâm Phạm lại có lá gan lớn như vậy. Buổi tối, Lâm Phạm không đi đến căn tin ăn cơm, mà ra ngoài mua một ổ bánh mì, đem vào lớp gặm.
Cửa phòng học bị đẩy ra, Lâm Phạm ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Đổng Mạc, cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm bài.
“Tao nể mặt mày mới để mày tiếp tục học ở cái trường này, nếu mày đã không biết xấu hổ, vậy thì đừng trách tao.”
Lâm Phạm nuốt miếng bánh mì xuống, có hơi khô.
“Làm đổ canh lên người cậu là lỗi của tôi, cậu muốn tôi bồi thường cũng được, nếu tiền thuốc men nằm trong phạm vi hợp lý, tôi sẽ trả. Cậu kêu người đánh tôi, bạn học Đổng Mạc, cậu quá đáng rồi.”
Đổng Mạc vốn định ngồi xuống, nghe vậy liền một cước đạp lật ghế, bước nhanh về phía Lâm Phạm: “Tao kêu người đánh mày?” Cô ta cười lạnh: “Là mày động thủ đánh người, bạo lực học đường, tao không biết những chuyện này nếu bị đưa lên mạng thì sẽ như thế nào nhỉ, tao thật sự muốn xem thử đấy.”
Lâm Phạm cắn răng nhìn chằm chằm cô ta, Đổng Mạc hất càm: “Có người, người ta đã nể mặt còn không biết điều.”
“Cậu nói gì?”
“Tao nói mày không biết xấu hổ, vừa đến đã dụ dỗ Hứa Châu, đồ thảo mai!”
Lâm Phạm nắm chặt tay, đứng bật dậy: “Cậu lặp lại lần nữa.”
“Đồ thảo mai, vờ vịt cái gì hả? Ba của mày nhảy lầu tự sát, mẹ kế mày ôm tiền bỏ trốn. Sao mày đi học được? Mày có tiền đóng học phí à? Hay là ngủ với tên đàn ông kia mới có tiền đúng không!”
Đầu Lâm Phạm ong ong, cô ngước mắt nhìn cô gái đối diện, cô ta dùng những lời lẽ ác độc nhất trên thế gian để nhục mạ cô.
Mà Lâm Phạm chưa từng làm gì cả, cô không làm gì cả.
Lâm Phạm bước nhanh qua, nắm lấy cổ áo Đổng Mạc, dùng sức ghì cô ta xuống bàn, tay cô phát run: “Cậu nói hươu nói vượn!”
“Mày đánh hả? Mày dám đánh tao một cái, mày sẽ bị đuổi khỏi trường.”
Đầu óc trống rỗng của Lâm Phạm dần tìm về chút lý trí, cô buông Đổng Mạc ra, xoay người đi nhanh ra ngoài, chạy thẳng xuống sân trường.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn nặng nề, Lâm Phạm nhìn chân trời phía xa xa, một tia sáng cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chửng.
Cô hít sâu một hơi, hai tay ôm lấy mặt, ngồi xổm xuống.
Mãi đến khi tiếng chuông vào học reo vang, cô mới đứng lên.
So với lòng tự trọng bị sỉ nhục, việc học vẫn quan trọng hơn, còn hai tháng nữa, cô phải cố chịu đựng.
Rồi sẽ kết thúc.
Đẩy cửa phòng học ra, nhìn thấy giấy vụn rơi đầy đất, Lâm Phạm sửng sờ, bước qua mớ giấy kia, đi đến chỗ ngồi.
Tất cả ánh mắt trong lớp đều tập trung trên người cô, nóng rực.
Lâm Phạm bước từng bước đến chỗ của mình, trên bàn cô toàn là mực, sách đặt trên đó cũng biến mất. Cô khựng lại, nhìn một vòng quanh lớp.
Bọn họ châu đầu ghé tai, tiếng thảo luận càng lúc càng lớn.
Giáo viên tiếng Anh đi đến, nhìn thấy Lâm Phạm: “Em đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi.”
Lâm Phạm bước từng bước về phía trước: “Ai xé sách thành như vậy? Không muốn học nữa hả?”
Lâm Phạm ngồi xuống, cặp của cô cũng không thấy đâu nữa.
Tìm một lượt, rốt cuộc phát hiện cái cặp rách nát bị vứt trong thùng rác đặt ở góc phòng, Lâm Phạm bước qua nhặt cặp sách lên.
“Trò Lâm Phạm, em làm gì vậy? Em chạy cái gì hả? Vào học mau.”
Cặp sách bị lưỡi dao sắc bén cắt nát, cô đặt cặp sách lên bàn, nói: “Cô ơi, sách của em bị xe hư mất rồi.”
Cô nghe được giọng mình có hơi run rẩy.
Cả lớp cười ầm lên, có người lớn tiếng.
“Không phải tự cậu xé à?”
Cô giáo răn dạy: “Cái này còn ra bộ dáng gì? Mau quét sạch phòng học! Lâm Phạm? Nói em đấy.”
Người trẻ tuổi luôn có một linh hồn kiêu ngạo, ở cái tuổi này, bọn họ không biết sợ, tùy ý làm bậy, luôn cho rằng thế giới này là của bọn họ.
Lâm Phạm nhìn quanh một lượt, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa từng có.
Năm lớp 8, cô bị nữ sinh cả lớp ngăn trong toilet, toilet chật chội dơ bẩn, bọn họ ném sách vở của cô xuống bồn cầu.
Cô là đứa nhỏ không có mẹ, nhà nghèo, hèn nhát, bị đánh không dám đánh lại, cô đáng bị khi dễ, bị sỉ nhục.
Dùng việc bắt nạt cô làm niềm vui.
Tất cả đều chưa từng thay đổi, giống với quá khứ.
Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính thủy tinh phản chiếu bộ dạng thảm hại của cô. Cô cười cười, quay đầu nhìn vào mắt giáo viên: “Em không thể nào chấp nhận được.”
“Em nói cái gì?”
Lâm Phạm ném cặp xách lên bàn, xoay người đi ra cửa.
“Em đi đâu? Quay lại!”
Lâm Phạm chạy ra khỏi cửa, chưa đến giờ tan học cho nên cổng trường không mở, Lâm Phạm trèo tường ra khỏi trường, cô thọc tay vào túi áo khoác, gió thật to, thổi tóc cô bay tán loạn.
“Cô có còn giúp tôi tìm hung thủ không? Không bắt được hung thủ, tôi không có cách nào chuyển thế đầu thai, không thể chuyển thế đầu thai, tôi phải vĩnh viễn bay ở đây, rất thống khổ.”
Lâm Phạm ngẫm nghĩ: “Có liên quan gì đến tôi?”
Bà dì hổ báo nghẹn họng, vừa muốn bày ra dáng vẻ xấu xí, vừa muốn nổi giận.
Lâm Phạm chỉ vào bà ta: “Tâm trạng tôi không tốt, chớ có chọc tôi.”
Bà dì hổ báo giận không nhẹ, nghiến răng nghiến lợi cả buổi, sau đó “vèo” một tiếng, bay đến trước mặt Lâm Phạm: “Cô đứng lại đó!”
Lâm Phạm đi xuyên qua bà ta, tiến về phía trước, bà dì hổ báo rơi nước mắt: “Cô khi dễ người già.”
Khuôn mặt trương phình dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng xanh u ám, bà ta gào khóc trông rất dọa người.
Lâm Phạm dừng lại nhìn bà ta khóc, bà ta khóc khoảng 20 phút, rồi ngừng.
Mặt đối mặt trong chốc lát, Lâm Phạm đi về phía trạm xe buýt.
Điện thoại đã sớm hết pin, nằm trong túi áo, rốt cuộc xe buýt cũng đã đến, Lâm Phạm tìm vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống.
Trên xe đang phát một bài hát cũ, ca khúc Thủy Thủ của Trịnh Trí Hóa.
Lâm Phạm nhoài người trên ghế mà khóc, cô không biết mình nên làm gì bây giờ.
Tương lai sẽ đi về đâu? Lâm Phạm không biết, cô không có tương lai.
Có người đưa cho cô một bọc giấy, Lâm Phạm cầm lấy, che trên mặt, khóc đến mức không thở nổi.
“Cảm ơn.”
Cô khóc suốt chặng đường, về đến nhà mới bình tĩnh trở lại, ngồi trên ghế sofa mà đầu đau như muốn nứt ra.
“Uống nước đi.” Lâm Phạm ngẩng đầu, bà dì hổ báo đặt ly nước xuống, ngồi ở đối diện: “Sao vậy?”
Lâm Phạm mím môi, lắc đầu.
“Ai khi dễ con à? Dì đánh tên đó giúp con nhé!”
Cũng có lúc bà dì hổ báo tốt bụng.
Lâm Phạm tựa trên ghế sofa: “Tôi rất mệt.”
“Mệt mỏi thì ngủ đi, dì giúp con trông nhà.”
Lâm Phạm nhìn khuôn mặt trương phình của bà ta, cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy: “Cảm ơn.”
“Con lên giường ngủ đi, muốn tắm không?”
Lâm Phạm úp mặt xuống ghế sofa, nức nở nghẹn nghèo, cô nhớ bà nội.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang, Lâm Phạm mở mắt, hoảng hốt vài giây, sau đó rời giường, khởi động điện thoại, rồi đi rửa mặt. Trên điện thoại di động có một tin nhắn hiện lên, đã nạp thành công tiền điện thoại.
Cô không có nạp tiền.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Phạm nhìn dãy số xa lạ, do dự trong chốc lát, cuối cùng bắt máy: “Alo?”
“Cậu mau ra đây, mình chờ cậu ở cửa.”
“Hứa Châu?”
“Ừm.”
Lâm Phạm lau khô mặt: “Được, tôi ra ngay đây!”
Cô không có cặp sách, cầm lấy áo khoác, nhét tiền và chìa khóa vào túi áo, rồi lao thẳng ra cửa.
Cô chạy rất nhanh, lúc xuống đến lầu một thì đụng phải một người.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Câu kế tiếp bị nghẹn trong họng, cô từ từ quay đầu lại, một cô gái chết lặng bước lên lầu, không hề quay lại nhìn mình.
Dường như người cô đụng phải không phải cô ta, cô ta cứ thế chết lặng tiến về phía trước.
Lâm Phạm cảm thấy cổ họng khô khốc, dưới ánh đèn, cô gái kia không có bóng.
Tiếng điện thoại reo vang, Lâm Phạm bất chấp mấy thứ kia… cầm lấy điện thoại lao thẳng ra cửa.
Gió lạnh thổi vào mặt, cô lập tức tỉnh táo.
Hung hăng xoa mặt một phát, vừa nãy là ảo giác sao? Nhìn lầm rồi? Hoa mắt?
Giữa đường Trung Minh thấp thoáng bóng Hứa Châu đang cưỡi trên xe đạp, cậu ấy vừa cao, vừa gầy, mặc một cái áo khoác màu đen, Lâm Phạm chạy đến, thở phì phò.
Hứa Châu không đeo mắt kính, dưới ánh đèn, đôi mắt trong trẻo, vẫn như mọi khi: “Lên xe đi.”
Lâm Phạm ngồi lên xe đạp, tim đập liên hồi.
Cậu ấy phóng xe thật nhanh: “Nhà của mình còn một bộ sách, đã đem đến cho cậu. Hôm qua mình đã nói với cô chủ nhiệm về trường hợp của cậu, cô ấy sẽ không xử phạt cậu, không sao đâu.”
Gió phất qua gò má, Lâm Phạm kéo mũ áo khoác lên, che kín nửa bên mặt.
“Cám ơn.”
Giọng Hứa Châu tan vào trong gió, dường như mang theo vui vẻ: “Đừng khách sáo.”