Triệu Miêu Phượng là một hàng xóm tốt bụng, bởi vì thương cho Giang Dạ nên đề nghị với Giang Mộ ban ngày sẽ giúp cô ta chăm sóc con cái.
Giang Mộ thấy tốt quá, giao Giang Dạ cho chị ta như một lẽ đương nhiên, chẳng hỏi han câu nào, khi về nhà cũng không đến đón Giang Dạ về.
Chồng của Triệu Miêu Phượng gặp chuyện không may mà qua đời, bản thân chị ta cũng có đứa con phải nuôi nên chị ta gửi Giang Dạ về, cũng ngỏ lời rằng mình không đủ sức để chăm sóc cả hai đứa trẻ.
Giang Mộ chẳng những không cảm ơn mà còn oán hận nhìn chị ta, nói rằng: "Thế này không phải cô đang gây thêm phiền toái cho tôi sao! Chẳng thà ngay từ đầu đừng có giúp."
Mà nay Triệu Miêu Phượng nhìn thấy Giang Mộ - người lúc nào cũng mang theo nét cay nghiệt lại nở nụ cười khiến người khác thoải mái, trong gương mặt đã không còn nỗi oán hận với cuộc sống đã quanh quẩn nhiều năm, cả người thanh thản, sạch sẽ hơn rất nhiều, trông càng xinh đẹp hơn.
Triệu Miêu Phượng không khỏi quên đi chuyện khó chịu ngày trước: "Giang Mộ, thật sự là mười đồng một bộ sao?"
"Đương nhiên rồi." Lúc đi làm thuê hồi đại học, Lâm Giang Mộ từng làm nhân viên hướng dẫn mua hàng.
Cô đứng lên trên ghế gỗ, chọn lấy một chiếc váy nhung màu đen từ trong đống quần áo.
Chiếc váy này là bộ đẹp nhất trong tủ treo quần áo, phong. cách kín đáo, hơn hai mươi năm nữa cũng không lỗi thời: "Chị à, chị mặc bộ này vào chắc chẳn sẽ rất đẹp, hôm nay chị là người khách đầu tiên nên chiếc váy đẹp nhất này thuộc về chị!"
Triệu Miêu Phượng cười tươi tắn cầm lấy chiếc váy rồi lấy tờ mười đồng từ trong túi quần ra đưa cho cô.
"Miêu Phượng không chê thật kìa, không sợ bị dính mùi lẳng lơ sao?"