Khó khăn lắm mới dạy nó đi vệ sinh được, nó thì gan dạ học cách bò lên giường.
Lâm Giang Mộ vừa tắt đèn, chó con đã bò ra khỏi ổ của mình một cách thông minh.
Trên giường có hai cái chăn, bên trái là Giang Dạ, bên phải là Lâm Giang Mộ, lần nào nó cũng bò sang bên phải rúc vào trong lòng của Lâm Giang Mộ.
Chó cũng sợ lạnh, nó biết chỗ nào là ấm nhất, Lâm Giang Mộ kéo nó ra vài lần thì cũng mặc kệ.
Trước kia ôm Giang Dạ ngủ còn bây giờ ôm chó ngủ, cũng không khác nhau là mấy.
Giang Dạ nhìn chó con trng lòng Tiểu Mộ thì ôm chặt "vầng trăng nhỏ" của mình. Nó đột nhiên nhớ ra đã lâu rồi Tiểu Mộ không ôm mình.
Nó cảm thấy chó nhỏ chiếm dụng rất nhiều thời gian của Tiểu Mộ, đôi khi cả ngày cô cũng không ôm, vuốt ve hay thơm nó.
Một khi không nhìn thấy chó nhỏ, Tiểu Mộ sẽ nóng ruột lắm vì vậy cô tìm nó ở khắp nơi, sau đó phát hiện ra nó chạy sang sân nhà hàng xóm chơi.
Cô sẽ nhéo lỗ tai dạy bảo nó khiến nó quỳ rạp trên mặt đất kêu ư ử, giả vờ đáng thương với Tiểu Mộ.
Nhưng lần nào Tiểu Mộ cũng mắc mưu, không lâu sau đã bắt đầu ôm nó, không tức giận chút nào.
Nó không thích con chó nhỏ này chút nào, Tiểu Mộ còn bảo nó đặt cho chó nhỏ một cái tên.
Nó nhìn con chó nhỏ kia, nói: "Thế thì gọi là Tiểu Hắc đi."
Buổi chiều Lâm Giang Mộ phải đi trông cửa hàng giúp Triệu Miêu Phượng nên cô giao chó cho Giang Dạ trông, lúc về nhà, chó nhỏ đụng mạnh một cái vào đùi cô. "Tiểu Hắc, sao thế?" Cô xoa đầu chó rồi bế nó đi lên trên lầu, Giang Dạ đang ngồi đọc sách trước bàn học.
"Giang Dạ, không phải con bắt nạt Tiểu Häc đấy chứ?" Cô cách Giang Dạ càng gần thì Tiểu Häc càng run rẩy, cô vỗ về lưng nó: "Lần trước ta đã hỏi con có muốn nuôi Tiểu Häc. không, chẳng phải con đã đồng ý rồi sao?"
Giang Dạ nói: "Tiểu Mộ, con không thích nó."