Lâm Giang Mộ đời trước chưa từng được tổ chức sinh nhật, và cũng không bao giờ được tặng quà.
Khi Triệu An Minh len lén nói với cô răng Giang Dạ đã chuẩn bị một món quà cho cô, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh
trong lòng cô, vừa mong đợi vừa vui mừng.
Cảm giác này ở lại với cô cho đến ngày 8 tháng 9.
Buổi tối, Giang Dạ tay phải cầm một chiếc bánh kem, tay trái kéo cô, thắp những ngọn nến có số "2" và "4", cô ngây ngốc nhìn hai ngọn nến lung linh lúc.
Trước khi đến đây, cô cũng đã hai mươi bốn tuổi. Có vẻ như rất lâu rồi, rất lâu rồi.
"Tiểu Mộ hãy ước đi." Cô nhảm mắt lại, thổi tắt nến.
Giang Dạ bước tới bật đèn, sau đó mang ra một hộp quà màu hồng nhạt có thäảt một chiếc nơ to bên trên.
Khuôn mặt trằng trẻo và dịu dàng của nó hơi ửng hồng. Nó đặt hộp quà trước mặt Lâm Giang Mộ.
Nó có vẻ hơi xấu hổ, đưa tay ra sau và nảm lấy các ngón †ay của mình
Lâm Giang Mộ nhìn chăm chăm một lúc lâu. Nó thắc mắc hỏi: "Tiểu Mộ không thích sao?"
Trong hộp quà là hai người nhỏ, được tạc theo hình dáng của Lâm Giang Mộ và Giang Dạ.
Tay nghề của sư phụ rất giỏi đã khäảc họa hình dáng giống hệt người thật.
Người phụ nữ có mái tóc dài đang ngồi trên chân và có một cuốn sách đặt trên đùi, đưa tay qua đút một hạt thức ăn nhỏ cho cậu bé bên cạnh.
Cậu bé cầm một túi nhỏ thức ăn và nghiêng đầu đón những gì người phụ nữ cho ăn, giống như một chú chim đang chờ được cho ăn vậy.
Lâm Giang Mộ nhìn thoáng qua là nhớ ngay ra thời điểm xảy ra chuyện này.