"Tiểu Mộ sao vậy?" Nó hỏi lại một lần nữa. "Tại sao con lại lấy dao cho Triệt An Minh chơi?" "Là anh ấy muốn chơi."
"Vậy tại sao cậu ta lại biết con có con dao nhỏ ấy, ta vừa mới mua cho con ngày hôm qua."
Lâm Giang Mộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn nó: "Giang Dạ, nói cho ta biết có phải con vừa nói con có con dao nhỏ, Đại Hổ liền muốn chơi không?"
Khoảng chừng mười giây sau, Giang Dạ gật đầu.
"Có phải con cố tính nói như vậy không? Đại Hổ có thể dễ dàng tự làm mình bị thương nếu bất cẩn. Mẹ cậu ta chưa từng cho cậu ta chơi thứ đồ nguy hiểm như vậy."
"Bởi vì lần trước Đại Hổ vô tình đập vào đầu con đúng không?" Nó mím môi không nói gì, Lâm Giang Mộ lại nói tiếp: "Lần trước Đại Hổ là vô tình, cậu ta cũng đã xin lỗi con. Hơn nữa mỗi lần qua đều mang đồ chơi và đồ ăn ngon cho con, còn con thì sao, mỗi lần ta phải nói thì con mới chịu chia sẻ với cậu ta."
Nó thực sự chỉ muốn làm của riêng như thể đang trả thù vậy.
"Đại Hổ là bạn tốt của con. Con không thể keo kiệt như vậy. Lần sau chờ cậu ta đến chơi, con không những phải xin lỗi cậu ta, còn phải tặng quà cho cậu ta nữa."
"Con không muốn." Nó dứt khoát trả lời.
"Giang Dạ."
"Là anh ấy tự làm mình bị thương." Giang Dạ nói: "Không phải con."
Thật là ngu ngốc khi cố gắng lý luận với một đứa trẻ được. sinh ra mà không có sự đồng cảm.
Lâm Giang Mộ không muốn thuyết phục nó nữa, cô đi vòng qua nó xuống lầu.
"Tiểu Mộ." Nó nhỏ giọng gọi cô.