Bà chủ cất tờ giấy trắng vào trong hộp bút chì, để con trai mình cầm vào trong nhà.
Ánh mắt cô ta khi nhìn Lâm Giang Mộ đã không còn sự coi thường như vừa nãy, trên mặt còn mang theo ý cười: "Giang à, từ ngày mai cô bắt đầu đến đây nhé."
Trên đường về, Triệu Miêu Phượng liên tục bày tỏ sự ngạc. nhiên và thán phục đối với chuyện cô biết chữ.
Ngõ nhỏ chật hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, Triệu Miêu Phượng đi đẳng sau cô, nói không ngớt.
"Giang Mộ à, em nghĩ thông suốt rồi, chị thật sự mừng cho em, nhưng chị vẫn muốn nói với em vài câu, Dạ trở nên như vậy... vẫn có liên quan đến em của trước kia."
"Triệu Miêu Phượng từng nuôi Giang Dạ vài ngày.
Đứa trẻ không khóc không quấy như thể sinh ra đã không biết nói, chị ta còn dẫn nó đến gặp bác sĩ trong trấn.
Bác sĩ nói cổ họng của đứa trẻ rất ổn, không có bệnh gì chỉ là bản thân nó không muốn nói chuyện, còn nói Giang Mộ mắc chứng tự kỷ nhẹ, nếu người lớn không hướng dẫn tốt thì sau này sẽ cứ bị như vậy.
Chị ta ngẫm nghĩ, chẳng phải do mẹ ruột sao, chị ta nhìn những vết bầm tím trên người đứa trẻ là hiểu được.
Sau này do áp lực về tài chính nên Triệu Miêu Phượng mới gửi lại đứa trẻ, làm chị ta khó chịu mất mấy ngày.
Chị ta biết mình làm như vậy thì cuộc đời của đứa trẻ này coi như xong, có thể không sống nổi đến lớn.
Nhưng chị ta lại nghĩ mẹ ruột đứa trẻ còn bỏ mặc nó thì người ngoài như mình bận tâm đến làm gì!
Nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Giang Mộ trở nên tốt hơn, chị ta là người đầu tiên vui mừng thay cho đứa trẻ đáng thương kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!