Cô thay bốn thau nước mới tắm rửa sạch sẽ cho Giang Dạ được.
Lượt nước cuối cùng, Giang Dạ ngoan ngoãn ngồi trong thau inox, mí mắt cụp xuống sắp ngủ thiếp đi.
Cô bọc khăn bắt đầu lau người cho đứa trẻ, nó thức giấc, ánh mắt ngây thơ nhìn cô, đôi mắt đen láy phản chiếu ngọn đèn dệt trắng trên đầu tựa như hai hạt ngọc lưu ly sáng lấp lánh huyền bí.
Thật ra đôi mắt của nó rất đẹp.
Cô hơi sững sờ, trong đầu hiện lên đôi mắt lạnh lùng, hờ hững không chút tình cảm của hai mươi lăm năm sau.
Cô lau khô người cho nó, bế trên tay, nó thật sự rất gầy, cô gần như không cảm nhận được sức nặng của nó.
Giang Dạ tựa đầu vào ngực cô, hai tay nẳm lấy áo ở hai bên cánh tay cô.
Cô kéo cái mông nhỏ của nó, ôm cả người nó vào trong lòng rồi đi đến phòng ngủ, dùng tay đỡ đầu nó đặt lên giường.
Nó vẫn nắm lấy áo của cô không buông, im lặng chớp. mắt với cô.
Trong lòng cô như thể bị một cây búa nhỏ gõ vào, cả ánh mắt lẫn động tác đều dịu dàng hơn.
Cô dùng ngón chỏ chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của nó. "Thả ra, nhóc biến thái."
Nguồn gốc mùi hôi bên cạnh đã biến mất, đêm nay Lâm Giang Mộ ngủ rất say.
Buổi tối hôm sau, trước khi ngủ hệ thống có lòng nhắc nhở cô: "Ký chủ, Giang Dạ nhỏ vẫn chưa đi vệ sinh!"
Cô chưa bao giờ thích ứng được với thân phận "người mẹ" mà hệ thống cưỡng chế gán cho cô, chỉ có thể liên tục thôi miên bản thân, hoàn thành nhiệm vụ, được trở về thế giới của chính mình.
Cô bế Giang Dạ đến trước cái bô trong góc phòng ngủ, quay đầu sang chỗ khác,... tự hỏi làm thế nào mới có thể đào. tạo một đứa trẻ sinh ra đã vô cảm, trong máu có yếu tố bạo lực thành một người ngay thẳng, lương thiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!