Lâm Giang Mộ bật đèn lên, đứa trẻ nhắm mắt ngủ rất say.
Hai bên trán Lâm Giang Mộ nổi gân xanh, cô bế nó dậy khỏi giường.
Trên người nó chỉ mặc một chiếc áo cộc xám và quần đùi, ống quần còn có chất lỏng đang chảy xuống.
Lâm Giang Mộ đặt nó xuống mặt đất, mặt nhè ra kinh tởm, ôm chăn và khăn trải giường ra bên ngoài.
Giang Dạ ngồi dưới đất, nhìn chiếc quần ướt của mình, bây giờ nó còn không hiểu mình đã mắc lỗi gì.
"Con đái dầm rồi." Cô nhìn nó nói.
Ở tầng trên cùng của ngăn tủ cô tìm được chiếc chăn bông và khăn trải giường thừa.
Sau khi dọn giường xong, cô ném khăn trải giường và vỏ chăn đã bẩn xuống dưới lầu rồi quay lên tầng xử lý rắc rối cuối cùng.
Giang Dạ nhỏ vẫn đang đứng ở chỗ đó, đáng lẽ đang cúi đầu nhìn đũng quần của mình, sau khi cô bước vào thì chuyển tầm mắt lên người cô.
Lâm Giang Mộ đun một siêu nước, tìm được một cái thau rửa mặt inox trong phòng bếp.
Cô pha nước nóng rồi đặt Giang Dạ vào trong thau.
Nó thật sự rất gầy, cô nhấc nó lên như một con gà mặc. người ta giết thịt.
'Trên người Giang Dạ không có một chút thịt dư thừa nào, xương cốt dường như sắp xuyên qua làn da mỏng manh, khiến cô phải nhẹ tay hơn bởi sợ mình vô tình làm gãy chân nó mất.
Cô hít sâu, xây dựng tâm lý xong thì thành thạo lột quần áo của nó ra.
Nhìn thấy cơ thể đầy thương tích của nó, cô hít vào một hơi.
Những vết đỏ đọng máu chỉ chít trên người, vết mới xen kế vết cũ, có mấy chỗ thậm chí còn tím bầm.
Không phải nó hoàn toàn không sợ cô, cơ thể nó vẫn còn ký ức, vóc người nho nhỏ lùi lại theo bản năng, da dẻ toàn
thân cũng đang run lên.
"Đau tim quá, hu hu, Giang Dạ nhỏ đáng thương quá, nó mới hai tuổi thôi! Thế này mà làm mẹ ruột sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!