“Tôi làm việc ở bộ phận thiết kế X.S khá ổn, hơn nữa, tôi còn có rất nhiều công việc......”
Cô có sao nói vậy, nhưng suy nghĩ trong Quý Hiêu Nghiêu lúc này chính là cô ấy đang chỉ mong có thể thoát khỏi bản thân anh, hai tay anh vẫn đặt trên người cô, lạnh lùng nói: “Ở Quý Thị bây giờ tôi nói là được, tôi bảo cô tới tầng trên cùng, vậy thì hãy ngoan ngoan lên đây, công việc của cô tôi sẽ cho người tới bàn giao với cô, X.S không có cô thì vẫn sẽ có người tốt hơn có thể vào, cô thật sự nghĩ rằng X.S không có cô không được sao?”
X.S không phải không có cô thì không được, Quý Hiêu Nghiêu chỉ muốn mượn cơ hội lần này để nói cho cô biết rằng cô không hề có bất kì quyền được từ chối nào mà thôi.
Cô ngây người ngồi ở đó, giọng nói khàn khàn do đau họng: “Quý Hiêu Nghiêu, sao phải như vậy chứ? Anh thật sự ghét tôi đến thế sao? Nếu đã như vậy thì anh cứ cho tôi ở bộ phận thiết kế X.S, một năm sau tôi sẽ rời đi, như vậy không phải rất tốt sao? Từ đó về sau anh có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi rồi, điều này không phải là mong muốn của anh sao.”
Nếu như là trước kia, Quý Hiêu Nghiêu nghe được những lời như vậy sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng bây giờ nghe được câu nói này lại có chút khó chịu, Địch Anh chỉ mong có thể rời khỏi anh, muốn rời đi đến phát điên rồi sao?
Anh hất cô ra với khuôn mặt lạnh lùng: “Tôi tự có sắp xếp của bản thân, không đến lượt cô phải nhiều lời hỏi.”
Rốt cuộc Quý Hiêu Nghiêu nghĩ gì, Địch Anh thật sự không rõ, mà căn bản là không thể biết được, anh buông cô ra rồi đi ra khỏi bếp.
Lúc cô ra ngoài đã không còn thấy bóng dáng của Quý Hiêu Nghiêu nữa, cũng không ở lại ăn cơm đã đi rồi, Địch Anh không muốn để Quý Tăng Lâm phát hiện cô đã chuyển đi nên đã từ chối để tài xế đưa cô về.
Cô xách chiếc túi của mình bước chậm rãi trên đường, đúng lúc Thích Vi Lam gọi điện tới, rủ cô tới quán bar uống rượu.
Tối hôm nay vốn dĩ là ngày kỉ niệm yêu nhau của cô ấy và Diệp Thanh Lâm, có điều Diệp Thanh Lâm nói có việc không tới được nên Thích Vi Lam mới gọi cô tới.
Địch Anh gọi xe qua đó, thấy Thích Vi Lam gọi rượu ngồi uống phía trong góc, Địch Anh đặt túi xuống, gọi một chai bia rồi ngửa đầu lên uống, Thích Vi Lam chỉ chỉ cô, chau mày hỏi: “Cậu làm sao thế? Uống dữ vậy?”
Trước giờ cô không uống rượu, tối nay vừa tới nơi đã uống khiến cho Thích Vi Lam cảm thấy hơi kì lạ.
Địch Anh lắc lắc tay rồi lại uống một ngụm, vị đắng đọng lại trong miệng cô, cả người Địch Anh liền đổ về phía sau, ca sĩ đang hát trên sân khấu, Địch Anh mệt mỏi vuốt tay lên mái tóc dài của mình trong ánh đèn mờ ảo.
“Mình đề nghị ly hôn với Quý Hiêu Nghiêu rồi.”
Thích Vi Lam suýt không khống chế được bản thân, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, mở to mắt: “Cậu cấu mình một cái đi? Lúc nãy mình không nghe nhầm, cậu nói là cậu ly hôn với Quý Hiêu Nghiêu rồi?”
“Ừ.” Địch Anh gật đầu, chống tay lên trán rồi nói: “Có điều ngài Quý không đồng ý, cho dù có muốn ly hôn thì cũng phải một năm sau.”
“Ý gì vậy? Nếu đã muốn ly hôn thì sao phải đợi tới một năm sau chứ.”
“Cũng là vì muốn tốt cho mình, có điều mình với anh ấy cũng chỉ có vậy thôi.” Cô không ôm bất cứ hy vọng gì nữa, đối với Quý Hiêu Nghiêu cô cảm thấy bản thân đã kiệt sức rồi.
Không còn dám mong đợi về tương lai với anh ấy nữa.
Địch Anh cúi đầu nhìn ánh đén chiếu xuống chai rượu, nở một nụ cười cay đắng: “Cậu yên tâm, mình không còn ngốc nghếch như trước nữa, sau này mình sẽ vô cùng tỉnh táo, cũng rất kiên định với con đường tương lai của bản thân. Chỉ là một năm, một năm sau mình sẽ hoàn toàn được giải thoát rồi.”
Cô ấy tự nói lại với bản thân lần nữa.
Tự nhắc nhở bản thân nhiều lần.
Nhưng nghĩ tới một năm sau......Tất cả mối quan hệ giữa cô và Quý Hiêu Nghiêu sẽ biến mất một cách triệt để, cô có cảm giác khó chịu không thể nói thành lời, liền vùi đầu vào uống rượu.
Thích Vi Lam thấy vậy cũng không ngăn cô lại, hiện giờ Địch Anh có thể nói được lời buông bỏ đã không hề dễ dàng rồi, có thể đi tới bước này cũng không hề dễ dàng, nếu như trong lòng cô đã có quyết định của mình thì sẽ có khoảnh khắc phải đau buồn.