Đợi đến khi Sở Tiếu Lai rời đi, Địch Anh mở cửa sổ ra cho gió mát thổi vào thật lâu rồi mới gọi điện thoại cho Thích Vi Lam.
Đúng lúc Thích Vi Lam vừa kết thúc bữa tiệc, ngồi trong xe nói chuyện điện thoại với cô, cười trêu chọc.
"A..., mình còn tưởng rằng cậu cùng anh Sở chỉ có hai người ở chung với nhau hẳn là phải phát triển đến giai đoạn gay cấn mới đúng, thế nào, buổi tối hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Trong đầu cô tràn đầy ý muốn đánh người, Địch Anh nghiến răng: "Có phải cậu và anh ấy đã ngấm ngầm mưu tính từ lâu rồi không?"
Thích Vi Lam nghe vậy thì biết chắc chắn bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, tiếng cười như chuông bạc truyền tới: "Chúng mình sao cần phải tính toán ở đâu, mình thấy anh Sở vẫn luôn như vậy, so với Quý Hiêu Nghiêu thì Sở Tiếu Lai là người ngay thẳng hơn, có cái gì không tốt? Mình cảm thấy, Sở Tiếu Lai so với anh ta thì hợp với cậu hơn, cũng là người có thể cho cậu tương lai."
Nghe vậy, Địch Anh thật sự muốn đánh người, cô đưa tay đỡ cái trán của mình, theo sự nhiệt tình của cô ấy thì cô đoán được đại khái rốt cục Thích Vi Lam đã làm ra chuyện gì.
"Cậu đừng đùa nữa, mình và Quý Hiêu Nghiêu còn chưa ly hôn, đây không phải là cậu lừa mình sao? Chuyện của mình và Sở Tiếu Lai cậu đừng có quản nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình cũng không biết đối mặt với anh ấy như thế nào..."
Hơn nữa còn làm chung một công ty, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng thấy, có mối quan hệ tốt cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Thích Vi Lam đùa cợt.
Mặc dù cô và Địch Anh là bạn tốt, nhưng tính cô hướng ngoại hơn một chút, nhưng Địch Anh là người khuôn mẫu nguyên tắc cứng nhắc, đã xác định chuyện gì thì sẽ không chịu thay đổi.
Thích Vi Lam nắm nghịch tóc của mình, cô cũng cảm thấy chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn, không thể nóng vội, cũng không nói nhiều nữa.
Nhưng vẫn cố bĩu môi nói: "Mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, hi vọng cậu có thể có một tương lai tốt đẹp. Mình chuẩn bị kết hôn với Diệp Thanh Lâm, cho nên cũng hi vọng có thể nhìn thấy cậu thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn như bây giờ."
"Mình hiểu, chỉ có điều, nói sau đi."
Hai người Thích Vi Lam và Diệp Thanh Lâm đã quen biết từ lâu, để giúp Diệp Thanh Lâm, cô ấy không biết đã phải ở sau lưng trả giá bao nhiêu, Thích Vi Lam có thể đạt được hạnh phúc, cô cũng thấy vui vẻ thay cô ấy.
Về phần cô... Tương lai như thế nào, cô thật sự không tưởng tượng ra.
Cô nghỉ ngơi vài ngày, công việc của công ty chất thành một đống lớn giờ trả phép đi làm lại.
Biệt thự ở cách khu thương mại CBD Hương Thành khá xa, đi đến công ty cũng tốn một chút thời gian cho nên ngày hôm sau cô dậy thật sớm, vừa mới xuống lầu thì nghe một tràng dài tiếng còi.
Địch Anh quay đầu nhìn thấy qua cửa kính xe trượt xuống lộ ra gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Sở Tiếu Lai không biết đã đợi bao lâu, cô trốn không thoát đành phải mở cửa đi lên xe.
Anh tiện tay đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô, Địch Anh nhớ rõ anh không thích người khác ăn gì đó ở trong xe nên hơi chần chừ. Sở Tiếu Lai nhét đồ vào trong tay cô: "Trong báo cáo kiểm tra sức khỏe bác sĩ nói em dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể không tốt, dạ dày không tốt, anh bảo chuyên gia dinh dưỡng chế biến đồ ăn cho em, buổi trưa sẽ có người mang bữa trưa đến cho em."
Cô nhíu mày muốn từ chối, nhưng thái độ Sở Tiếu Lai không cho phép cô nhiều lời.
"Thật ra không cần đâu, đồ ăn trong nhà ăn của công ty ăn rất ngon."
"Em đang muốn chống cự anh? Hay là đang ép anh phải làm cái gì đó để em ngoan ngoãn nghe lời?"
Một tay Sở Tiếu Lai chống lên tay lái rồi đột nhiên cả người anh áp về phía cô, sắc mặt Địch Anh ửng đỏ, cau mày: "Sao anh có thể không nói lí lẽ như vậy?"
Sở Tiếu Lai lại cười: "Không nói lí lẽ à? Có hiệu quả là được."
Điều đó có nghĩa là cô căn bản không một chút quyền từ chối nào.
Cô đành phải ngồi im ở một bên lo lắng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Khóe mắt Sở Tiếu Lai liếc qua sườn mặt của Địch Anh, trong ánh nắng sớm mai mờ nhạt, bật đèn xin chuyển hướng rồi lái xe chậm rãi đi ra ngoài, lúc gần đến công ty Địch Anh bảo anh dừng xe để mình đi từ cổng vào.
Nhìn bóng dáng cô đi giày cao gót rời đi, Sở Tiếu Lai một tay đặt lên trên cửa sổ xe, nặng nề hít thở sâu một hơi, khuôn mặt tươi cười vừa rồi lập tức biến mất, tay nắm thật chặt thành nắm đấm.