Sở Tiếu Lai có chút nóng nảy, muốn bổ đầu cô ra xem rốt cục là cô đang nghĩ cái gì. Nhìn thấy cô, sự thờ ơ lạnh nhạt trên người anh biến mất không một chút dấu vết, giọng nói có vẻ hơi chèn ép: "Cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, tóm lại là em sẽ luôn phải đối diện với những chuyện như thế này! Trải qua nhiều chuyện như vậy rốt cục em còn muốn nhẫn nhịn đến khi nào? Sao anh không biết bây giờ em lại trở nên yếu đuối như thế này nhỉ? Đó chỉ là đoạn tình cảm thôi mà, cầm không nổi lại không bỏ xuống được sao?"
Sở Tiếu Lai mắng có chút nặng lời.
Trước đây anh chưa từng mắng cô như thế này bao giờ.
Trong lòng Địch Anh cảm thấy hơi sợ dáng vẻ này của Sở Tiếu Lai: "Sao dễ dàng như lời anh nói được? Anh cho rằng một hai câu là xong chuyện à?"
Mùi thơm trong nồi đã tràn ra hấp dẫn lòng người, nhưng Địch Anh lại không có hứng thú ăn uống nữa.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có một bóng đen phủ xuống trước mặt.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái cằm kiên nghị và đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên của Sở Tiếu Lai, tâm trí cô lập tức đông cứng lại.
Đột nhiên Sở Tiếu Lai dựa vào rất là gần, Địch Anh lùi về sau, nhưng sau lưng chính là tủ lạnh, một tay Sở Tiếu Lai chống bên người cô, đúng lúc Địch Anh bị anh vây ở trong ngực.
Cô chưa bao giờ gần gũi với người đàn ông khác như vậy, căng thẳng níu lấy quần áo nói: "Anh đừng có đứng gần như vậy..."
Cô muốn nói là: Anh đứng ở kia nói chuyện dễ hơn.
Sở Tiếu Lai thấy hai tai cô ửng đỏ, màu đỏ thấm vào da thịt trắng nõn như sứ, giống như là tô son điểm phấn, dáng vẻ bối rối của cô làm cho anh càng thêm khẳng định, cô vẫn là cô gái ngây thơ trong sáng như trong trí nhớ của anh.
Anh đưa tay vén tóc cô ra sau tai, dựa vào cô gần hơn một chút nữa.
Lòng bàn tay chạm khẽ vào da thịt của cô, trong nháy mắt một loại cảm giác kỳ lạ chợt nổ tung lan tràn khắp người cô.
Cô muốn chạy trốn theo bản năng, trong lòng như đang run lên, hành động bất ngờ của Sở Tiếu Lai khiến cô hoảng hốt, nhất là ngửi thấy mùi vị trên người anh, mùi vị của sự nguy hiểm.
Sở Tiếu Lai cứ nghĩ là mình có thể chờ đợi thêm, nhưng anh cảm thấy mình không có cách nào tiếp tục chờ được nữa, đưa tay nâng cái cằm của cô buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình, hỏi: "Vậy em muốn anh đứng cách em bao xa?"
Cô bướng bỉnh quay đầu qua chỗ khác, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, Thích Vi Lam không ở nhà nên chỉ có hai người họ, trong nháy mắt kia Địch Anh cảm thấy dường như mình không có chỗ trốn chạy.
Cho dù cô có ngốc nghếch đến mấy thì giây phút này cô cũng đã hiểu rốt cục anh ôm nỗi lòng gì đối với cô: "Anh đừng có nói linh tinh..."
Sở Tiếu Lai không buông tay, vẫn cứ cúi đầu nhìn cô, gương mặt kia cách cô càng ngày càng gần.
"Địch Anh, em không ngốc, hẳn là phải biết rõ cảm giác của anh đối với em, anh không muốn chơi trò mèo vờn chuột với em, anh muốn em."
—— anh muốn em.
Anh nói thẳng, rất thẳng thắn.
Không phải là không có người ngầm thể hiện tình cảm với cô. Nhưng tất cả đều không làm cô thấy hoảng sợ như anh.
Tim Địch Anh như muốn ngừng đập, hô hấp khó khăn: "Anh... điên rồi sao? "
"Anh không điên." Anh nhớ lại những cảm xúc tinh tế trong lòng bàn tay, mỉm cười và bày tỏ những nỗi lòng đã chôn sâu nhiều năm: "Vậy em có biết anh đã nghĩ về nó bao nhiêu lâu rồi không?"
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như là một chiếc móc câu móc lấy trái tim cô ra, hơi thở ấm áp nóng hổi phả vào mặt cô, làm cho suy nghĩ trong đầu cô vô cùng rối loạn.
Cô quay mặt đi, rụt cổ lại, khó khăn thốt ra một câu: "Sở Tiếu Lai, em chỉ coi anh như anh trai của em..."
"Vậy thì từ giờ trở đi, hãy đối xử và coi anh như một người đàn ông bình thường!"
Lời nói của anh làm cô choáng váng cả người, cô nắm lấy tay mình đầy bất lực, giống như đang mơ.