Không biết rằng rốt cuộc cô đứng ở cửa đã bao lâu, rốt cuộc đã nghe được những gì.
Quý Tăng Lâm nhìn cô có chút lo lắng: "Địch Anh, con đến rồi."
Khuôn mặt của Địch Anh vô cùng bình tĩnh, cô mở cửa và bước vào, đôi mắt bình thản: "Cha, con nghe nói cha đã tỉnh rồi, nên con đến thăm người."
"Con bị sao vậy?"
Địch Anh mỉm cười: "Con không cẩn thận nên bị ngã, không có gì đâu ạ, con nghe nói cha đã tỉnh rồi cho nên muốn qua thăm cha, sao cha lại bất cẩn ngã từ trên tầng xuống vậy ạ?"
Cô không có chút gì để ý đến Quý Hiêu Nghiêu, dường như chỉ có hai người bọn họ trong phòng bệnh, lúc trước ánh mắt của cô toàn bộ đều đặt trên người Quý Hiêu Nghiêu, nhưng bây giờ, cô chợt nhận ra rằng mình thực sự ngu ngốc.
Quý Hiêu Nghiêu không quan tâm đến cô ấy, vậy tại sao cô lại phải giữ khuôn mặt gần gũi với anh chứ?
Khi Quý Tăng Lâm nghĩ đến việc ngã xuống cầu thang, ông muốn nói gì đó, những nhìn thấy vẻ ngoài hốc hác tiều tụy của cô thì xua tay: "Già rồi, dễ bị phân tâm, không cẩn thận lên ngã từ trên tầng xuống thôi, con ấy, vết thương có vẻ nghiêm trọng, chỗ ta có người chăm sóc rồi, con quay về chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, người trẻ, không nên xem thường sức khỏe bản thân. "
Địch Anh nghĩ, người chăm sóc Quý Tăng Lâm không thiếu, cô cũng không cần thiết ở lại đây, hơn nữa Quý Hiêu Nghiêu cũng ở trong phòng bệnh, mặc dù cô cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn cảm thấy không gian trong phòng bệnh thật ngột ngạt.
Cô không muốn ở đây lâu hơn nữa, dặn dò vài câu rồi quay người rời đi.
Tư thế Quý Hiêu Nghiêu vẫn bất động, Địch Anh bước vào cũng không chủ động nói một lời với anh, ngón tay anh chú tâm vào chiếc bật lửa bình tĩnh ngồi đó .
Tuy nhiên, tâm trí anh có chút bối rối.
Khi Địch Anh rời đi, đôi mắt anh vô tình dõi theo cô, nghe thấy tiếng đóng cửa, trái tim anh lập tức chìm xuống, sau đó suy nghĩ quay sang hỏi Quý Tăng Lâm đang nằm trên giường: "Ông thực sự chỉ là vô tình ngã xuống cầu thang sao? "
Quý Tăng Lâm vẫn để lại một số vết thương cũ trong quân đội, nhưng ông luôn thận trọng, cũng không thể bất cẩn đến vậy, Quý Tăng Lâm cười khẩy: "Những người đó sớm muộn gì cũng không thể đợi được nữa, ta vẫn nghĩ rằng vài năm nay cô ta an phận thủ thường, nhưng thâm tâm vẫn luôn hướng về người đó."
Lông mày của Quý Hiêu Nghiêu khẽ động: "Ngay cả khi có bất đồng, thì vẫn là chung một dòng máu trong huyết quản."
Cho dù anh có oán hận Quý Tăng Lâm, nhưng Quý Tăng Lâm cũng vẫn là cha anh, anh thực sự cũng không thể làm ra việc đó với ông ta được.
Khuôn mặt tái nhợt của Địch Anh vẫn xuất hiện trong tâm trí anh, lúc lâu sau, anh vỗ nhẹ vào ống quần, đứng dậy đi về hướng phòng bệnh.
Trong phòng trống rỗng, có một cô y tá đứng trong phòng bệnh đang dọn dẹp lại giường bệnh: “Anh đang tìm ai vậy?"
Anh quan sát xung quanh không thấy ai: "Bệnh nhân ở phòng này đâu?"
Cô y tá đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Quý Hiêu Nghiêu, lắp bắp trả lời: "Cô gái vừa nãy sao? Cô ấy đi rồi, vết thương nghiêm trọng như vậy, cũng không chịu nghe lời khuyên của bác sĩ, khăng khăng đòi xuất viện..."
Xuất viện sao?
Quý Hiêu Nghiêu nhìn vào bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh xếp gọn gàng trên giường bệnh, nghĩ đến bộ dạng run rẩy của cô, quay người lại, phóng nhanh ra ngoài đuổi theo.
...
Địch Anh gọi điện cho Thích Vi Lam, tự mình xếp hàng đi đến cửa trả phí, ánh mặt trời bên ngoài có chút hơi chói mắt, khiến cô nheo mắt lại, bước chân yếu ớt chậm rãi đi về phía ngã tư, khắp người mơ hồ toát mồ hôi lạnh, mông lung nhìn mọi thứ ở trước mặt.
Quý Hiêu Nghiêu lái xe ra mắt dõi theo nhìn hai bên lề đường, trong đám đông bỗng chợt nhìn thấy bóng dáng cô đang đứng lề đường hai tay ôm chặt lấy thân thể, vừa định lái xe qua đó, chiếc xe phía trước chầm chậm đỗ lại.
Quý Hiêu Nghiêu tức giận bấm còi, nhấn ga lên và lái xe chầm chậm qua đó.