Chương 941
Nhưng, anh chỉ cần cô được sống… Không từ thủ đoạn cũng sẽ không hối tiếc!
Muốn hận thì cứ hận đi, chỉ cần cô được sống!
Chỉ cần cô sống, anh còn được nhìn thấy cô.
Nhìn thấy cô vẫn có thế vui vẻ, có thể hô hấp.
Nếu cô chết rồi, anh chỉ có thể ôm hũ tro cốt của cô sống trong thế giới hồi tưởng.
Cho nên để cô sống mà căm thù anh hay để cô sống trong kí ức lạnh lẽo của mình, anh không hề do dự mà lựa chọn điều trước.
Phải! Anh chính là kẻ ích kỉ như vậy đó, Người đàn ông lại tự thuyết phục bản thân một lần nữa: Khiến cô ấy hận mình cũng phải để cô được sống. Hận thì hận, chí ít sống mới có thể hận. Chết rồi thì cái gì cũng không có.
Một tay anh an ủi cô như dỗ một đứa trẻ, từng cái từng cái vỗ về lên trái tim cô: “Ngoan, không có chuyện gì, anh sẽ đồng hành cùng em. Phẫu thuật đã sắp xếp vào ngày mai, sẽ có bác sĩ tới tiêm thuốc gây mê cho em, em chỉ cần ngủ một giấc thôi, tỉnh dậy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, anh sẽ không cho em có chuyện gì bất trắc, biết chứ?”
Anh nói nghiêm túc như vậy khiến Lương Tiểu Ý có ảo giác anh đang nói từ biệt với cô vậy.
Thế nhưng người nằm lên bàn phẫu thuật là cô mà, người rời cô đi cũng là cục cưng bất hạnh trong bụng mình, anh không có lý do nào cần tạm biệt cô cả.
Có lẽ là ảo giác.
Mà cảm giác đó lại xuất hiện lần nữa khi cô lên bàn mố vào ngày hôm sau, “Không cần sợ, tiêm thuốc mê rồi sẽ không sao” người đàn ông nói Lương Tiểu Ý khá căng thẳng, cô nắm chặt tay anh, ngửa đầu đáng thương: “Cục cưng có trách em không?”
hông đâu, có trách thì cũng là trách anh” Con ngươi đen sắm lóe lóe như đang cất giấu bí mật không cho phép ai biết đến Lương Tiểu Ý không chú ý đến điều đó: “Lương Mặc, có thể…”
“Không thế!”
Em còn chưa nói gì mà, sao anh đã nói không cho thế/ “Tiếu Ý” Tô Lương Mặc thở dài một hơi, ngồi xốm người xuống, nhìn người phụ nữ đang nẵm trên giường bệnh: “Đau dài không bằng đau ngắn.”
Đau dài không bằng đau ngần.
Lương Tiểu Ý hít sâu, cô nói với ý tá gây mê đang đứng bên cạnh: “Tôi chuẩn bị xong rồi”