Chương 931
“Em quên rồi sao, anh vừa nói giấc mơ ngược lại với hiện thực” Giọng nói của người đàn ông nhỏ nhẹ vô ngần.
“Tô Lương Mặc, tay anh đang run” Cô trợn mắt, lẳng lặng nhìn đối phương, cũng yên lặng đến cũng cực: “Ngay vừa rồi”
“Chẳng qua đó chỉ là một giấc mơ mà thôi”
Lương Tiểu Ý nhìn sâu vào khuôn mặt anh, mỗi chữ mỗi câu đều là lời chất vấn: “Tô Lương Mặc, anh biết chuyện Savvy chết rồi, có đúng hay không?” Cô.
thậm chí nhấn mạnh lại một lầi ‘Vừa rồi, tay anh đã run?
“Em nhìn lầm rồi”
Người phụ nữ nâng hai tay lên ôm lấy gương mặt của người đàn ông, cô kéo thấp đầu anh xuống, để ánh mắt của anh đối diện với ánh mắt của cô. Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, nói rất chân thành: “Tô Lương Mặc, em là vợ của anh, là người cùng giường chung gối với anh mỗi đêm”
Người đàn ông nghe thấy lời này, cơ thể không ngăn nổi mà run lên… Cô nói cô là vợ anh, là người mỗi tối đều chung giường chung gối với anh, cho nên c‹ là người hiểu rõ anh nhất trên cõi đời này, cho nên cô khẳng định anh đang giấu cô điều gì đó, cho nên cô… không tin lời của anh!
Dù đúng là anh đã nói dối cô chuyện của Savvy, thế nhưng thái độ không tin tưởng của cô khiến trong tim anh như có gai nhọn đâm vào, có moi móc thế nào nó vẫn đâm tại nơi đó vô cùng khó chịu, nhất định phải nhổ cái gai kia đi mới có thể khỏi được.
“Em vẫn tưởng bản thân không thể liên lạc với Savvy là bởi vì anh ta không muốn gặp em, vì anh ấy hận em. Nhưng… anh có thể nói cho em biết đây là chuyện gì không?” Chiếc điện thoại di động cô nắm thật chặt trong lòng bản tay được đưa đến trước mặt Tô Lương Mặc, khi cô xòe tay ra, trong lòng bàn tay.
đều là mồ hôi ướt nhẹp, màn hình điện thoại di động bị mồ hôi nhuộm ướt, nhưng dòng chữ “Savvy Wayne Klutz đã chết!” kia vẫn hiện lên vô cùng chói mất!
Phút chốc, người đàn ông nheo mắt lại nguy hiểm, giọng nói tựa như gió bắc giữa ngày đông: “Từ đâu ra?” Anh đang hỏi tin nhân này từ đâu mà có. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ban tay vòng trên cố người đàn ông ở nơi anh không nhìn thấy vẫn siết thật chặt từ ban nấy, giống như những dây thần kinh đang siết chặt y vậy trong bộ não cô, cô vẫn không dám buông lỏng. Cho đến khi.
“Từ đâu ra?” Giọng nói lạnh lẽo như có thế hóa thành băng tuyết, giọng nói ấy giờ đây quen thuộc mà lại xa lạ Đã bao lâu rồi… người đàn ông này đã bao lâu không còn dùng giọng nói lạnh lẽo ấy để nói chuyện với cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!