Chương 842
Đôi vai Lương Tiểu Ý lại rung lên: “Đừng nhắc đến cô ta với tôi” Cô ấy cúi đầu xuống, Vạn Nhược Mạn hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt của cô.
Nếu như có thể thấy, nhất định sẽ bị dọa cho giật mình.
Khuôn mặt luôn dịu dàng và ôn hòa của Lương Tiểu Ý, bây giờ trở nên dữ tợn và đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi, như muốn xé xác và nuốt sống Đường Điềm từ trong miệng Vạn Nhược Mạn.
Vạn Nhược Mạn nhướng mày, khoanh tay đứng một bên, trầm mặc không nói.
Ở tầng dưới của trung tâm thương mại, một chiếc Bentley màu đen đang đậu dưới bóng cây bên kia đường.
Sada Yamaichiro ngồi ở ghế sau xe.
Trong trung tâm thương mại, đối diện với “phu nhân Carl”, anh ta đã chứng kiến tất cả.
“Lương Tiểu Ý? Người phụ nữ này có chút thú vị.’ Một cơn gió thổi qua khuôn mặt tuyệt mỹ, khi mái tóc dài che nửa khuôn mặt bị gió thổi bay, lộ ra một nốt ruồi ở khóe mắt. Lúc này, vẻ đẹp của Sada Yamaichiro mới là tuyệt đỉnh. Đôi mắt anh ta tràn đầy hứng thú, trên khuôn mặt vốn vô cảm, bỗng dưng thêm nhiều màu sắc: “Ehon, tôi muốn biết thêm thông tin về người phụ nữ tên Lương Tiểu Ý này”
Lục Trầm cười nhạo Tô Lương Mặc: “Cậu, cậu là con trai ruột của ông trời sao? Nên ông ta đối với tốt với cậu như vậy?”
Lục Trầm lắc đầu hâm mộ: “Chậc chậc chậc, cậu nói cậu thế này mà vẫn không chết” Lục Trầm thấy Tô Lương Mặc quá cao số, cứ như vậy bị một cây kéo đâm trúng đoạn cổ mỏng manh, nhưng lại tránh được động mạch chủ, mặc kệ vết thương rỉ máu, bác sĩ kia nghỉ ngơi là được rồi, không sao hết.
Chậc chậc.
May mắn này, mạng lớn này, không thể không khiến người ta hâm mộ.
Lương Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng thư thả. Tô Lương Mặc vẫn ổn. Cô yên tâm.
Nơi khóe miệng anh bất giác nở một nụ cười. Lương Tiểu Ý cứ nhìn Tô Lương Mặc: “Nghỉ ngơi cho khỏe” Nói xong, cô cười cười, sau đó chậm rãi ngã xuống đất trước mặt anh.
“Lương Tiểu Ý!” Tô Lương Mặc không thể tin được, đầu óc ong ong, giây phút trước cô cười ngọt ngào bảo bản thân “nghỉ ngơi cho khỏe”, giây tiếp theo liền ngất xỉu trên mặt đất.
Trong một giây, rất nhiều chuyện xảy ra. Người đàn ông đang mang thương tích, mặc kệ kim tiêm trên mu bàn tay, máy móc trên người, quên hết tất cả bay ra khỏi giường. Anh không thèm đếm xỉa đến bản thân, lao ra khỏi giường, ôm lấy cô, hoảng sợ hét về phía xung quanh: “Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Lục Trầm, đi gọi bác sĩ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!