Chương 841
Sau mấy cơn chóng mặt, Lương Tiểu Ý bám vào cửa xe để ổn định cơ thể. Sau đó nhàn nhạt liếc nhìn Đường Điềm, lúc này trong mắt đang lộ vẻ hoảng sợ.
Lương Tiểu Ý nhàn nhạt nhìn lướt qua Đường Điềm: “Cô về trước đi” Dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó thêm chút nào nữa, đặc biệt vào lúc này.
“Em không muốn, nhỡ mà tổng giám đốc Tô xảy ra chuyện thì..” Làm… Từ “làm” còn chưa nói ra, một tiếng “bốp”, một cái tát giòn đập vào mặt, trực tiếp khiến Đường Điềm choáng váng.
Một giọng nói cáu kỉnh vang lên bên tai Đường Điềm: “Tô Lương Mặc sẽ không sao! Cô mà lại nguyền rủa anh ấy, cô cứ thử xeml”
Đường Điềm không thể tin được, vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy. Nửa khuôn mặt bị đánh đến vẹo sang một bên, Đường Điềm chậm rãi quay đầu lại, ngây ngốc nhìn Lương Tiểu Ý.
Một giây tiếp theo, giống như người mất trí, vẻ mặt dữ tợn gào lên với Lương Tiểu Ý, “Chị đánh tôi?”
“Chị dựa vào đâu mà đánh tôi!”
Ánh mắt Lương Tiểu Ý hơi lạnh, chưa bao giờ dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn người khác. Lương Tiểu Ý lạnh lùng nói: “Tôi đánh cô, thì thế nào?” Trong mắt cô hiện lên vẻ hối hận: “Đường Điềm, tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn cho tôi. Nếu Tô Lương Mặc không sao, tôi còn có thể tha mạng cho cô. Tô Lương Mặc mà thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để cô chôn theo!”
Thái độ lạnh lùng và lời nói đanh thép của Lương Tiểu Ý khiến tất cả mọi người có mặt cùng lúc đó phải sửng sốt.
Tô Lương Mặc hơi sững sờ, nhìn người phụ nữ thốt ra những lời độc ác… Lương Tiểu Ý chưa từng đối xử với ai sắc bén như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một lời tuyên bố độc đoán, dữ tợn và không quan tâm lý lẽ như vậy từ người phụ nữ luôn tốt bụng đến yếu đuối này.
Lương Tiểu Ý hung hăng trừng mắt nhìn Đường Điềm.
Đường Điềm chưa từng Lương Tiểu Ý như vậy. Nhất thời bị Lương Tiểu Ý làm cho sợ hãi mà run bần bật lên.
Nhìn thấy vậy, Lương Tiểu Ý một tay mở cửa, ngồi vào, nói với lão Lý trên ghế lái: “Chú Lý, lái xe đi”
Chiếc xe đã đi xa. Để lại một làn khói xả, khiến Đường Điềm ho khan một lúc.
Nhìn chiếc xe đi thẳng, Đường Điềm tức giận giậm chân.
Ánh mắt không cam lòng cùng sự ghen tị mãnh liệt khiến người ta nhìn mà hãi.
Hung hãn,siết chặt năm đấm, ánh mắt Đường Điềm tràn đầy vẻ oan trời thán đất. Một ngày nào đó! Một ngày nào đó!
… Đến lúc đó, cô ta muốn xem Lương Tiểu Ý có thể khinh thường cô ta như thế này không!