Chương 82
Trong điện thoại là giọng nói từ trầm đặc hữu của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý nghe thấy giọng nói ấy, lập tức có chút nổi.
“Anh Tô, sao anh không gọi em dậy. Hôm nay công việc vô cùng nhiều, hôm nay có bệnh nhân làm kiểm tra toàn diện trước, nếu như không có vấn đề gì, ngày kia em phải làm phẫu thuật cho người ta. Lúc này em làm sao có thể ngủ nướng. Đánh nhế ra anh nên gọi em dậy trước.”
Đầu bên kia điện thoại, Tô Lương Mặc nghe vậy khẽ nhíu mày lại, sau khi trừng mắt cảnh cáo Lục Trầm đang đặt mông ngồi tại trên bàn làm việc của anh cười trên nỗi đau của người khác, quay sang nói chuyện với Lương Tiểu Ý ở đầu bên kia điện thoại: “Tiểu Ý, thả lỏng một chút. Phẫu thuật làm lúc nào chả được. Mấy ngày nay em không có đêm nào ngủ không ngon giấc, vì bệnh nhân này, có đôi khi còn bận đến nửa đêm. Anh nhìn em mấy ngày hôm nay khổ cực như vậy, khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon giấc, sao lỡ lòng gọi em dậy?”
Tô Lương Mặc hoàn toàn không có vẻ áy náy sau khi làm chuyện xấu, sở dĩ Lương Tiểu Ý ngủ say như vậy, tám mươi phần trăm là do tác dụng phụ sau khi cô bị của Hứa Thần Nhất thôi miên vào tối qua.
“Còn nữa, Tiểu Ý, về sau gọi anh Lương Mặc là được. Vợ chồng với nhau mà cứ gọi anh Tô anh Tô, nghe rất là kỳ quái.”
Chiếc ba lô mà Lương Tiểu Ý đang chuẩn bị cầm lên lạch cạch một tiếng rơi xuống nền nhà đá cẩm thạch… Ánh mắt cô lộ vẻ giấy dụa, “Em… Em cảm thấy cũng được mà, anh Tô, em đã gọi quen rồi, cũng, cũng không cần sửa lại. Á, đúng rồi, em còn phải chạy nhanh đến bệnh viện, không nói chuyện với anh nữa”
Tô Lương Mặc ngơ ngác nhìn chăm chằm chiếc điện thoại đang phát ra chuỗi thanh âm tắt máy “Tút tút tút” một hồi, … Cô cố ý tắt điện thoại của anh mà, vội vàng nói xong, cũng không cho anh cơ hội nói chuyện, ngay lập tức tắt điện thoại.
Anh lại nhớ tới chuyện xảy ra vào tối qua ở Hứa Viên.
Cho dù bị thôi miên, Lương Tiểu Ý vẫn kiên trì gọi anh là “anh Tô “.
“Mẹ kiếp!” Tô Lương Mặc bỗng nhiên đứng lên, ném mạnh chiếc điện thoại trong tay về phía bức tường!
Điện thoại đập vào tường phát ra tiếng “Bốp” chói tai, Lục Trầm điếc không sợ súng hỏi Tô Lương Mặc: “Tổng giám đốc lạnh lùng của chúng ta bị vợ cho ăn quả đắng rồi . Ha ha ha…”
“Câm miệng!” Lửa giận trong mắt Tô Lương Mặc cháy hừng hực, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy người không biết sống chết vẫn đang tùy tiện cười cợt như Lục Trầm, không biết đã phải chết bao nhiêu lần.
“Nếu cậu thực sự rảnh rỗi đến như vậy, thì đi cùng tớ đến bệnh viện”
Tô Lương Mặc vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Trầm vội vàng đuổi theo, tò mò hỏi: “Đi bệnh viện làm cái gì?”
“Đưa cơm trưa cho đồ ngốc kia”
“Hả?” Lục Trầm ngoáy lỗ tai, nghi ngờ mình lỗ tai có vấn đề. Anh vừa nghe được cái gì. Lục Trầm há to miệng, do dự muốn nói gì đó.
Tô Lương Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, giọng điệu nhàn nhạt, “Làm sao? Cậu không muốn đi?” Một ánh mắt sắc như đao bắn về phía anh ta, Lục Trầm cảm thấy sau gáy lạnh lếo, rụt cổ một cái, vội vàng nói: “Muốn muốn, sao lại không muốn đi. Có thể đi cùng lão Đại đưa cơm chưa tình yêu cho chị dâu là vinh hạnh của Lục Trầm tớ”
Anh vẫn không nên trêu chọc vào cái tên có thể biến thân thành khủng long bạo chúa kỷ băng hà này thì hơn, Lục Trầm rụt cổ lại bám theo sau Tô Lưng Mặc cả người toát ra khí lạnh, cho dù mắt có bị mù cũng có thể biết tâm trạng của tổng giám đốc lạnh lùng lúc này, cực, kỳ,không, tốt!
Đáy mắt Tô Lương Mặc sôi trào vẻ giận dữ!
Người phụ nữ đáng ghét này dám cố ý tắt điện thoại của anh! Cô cố ý trốn tránh anh!
Không phải chỉ thay cái xưng hô thôi sao? Cô còn do dự cái gì chứ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!