Chương 67
Savvy suy nghĩ lúc, đôi mắt màu nâu lấp lóe những ánh sáng âm u, ý tứ sâu xa nói: “Tiểu Ý, em đã từng nghĩ tới chuyện, có lẽ em không nhất định sẽ chết, biết đâu thuốc điều trị virus NE trong cơ thể em sắp được chế tạo ra rồi?”
Lương Tiểu Ý bật cười, ngửa đầu nhìn về phía Savvy, ánh sáng trong mắt cô lại một lần nữa khiến anh ta rung động.
Lương Tiểu Ý nói: “Nếu em thực sự may mắn như vậy, em nhất định sẽ cố gắng sống tiếp. Bởi em vẫn muốn dùng kiến thức của mình, cứu trị cho càng nhiều bệnh nhân u thư não hơn nữa” Bà nội của cô bởi vì bị u não mà qua đời, khi bà nội ra đi, chính mắt cô nhìn thấy bà đau đớn đến mức không ngững lăn lộn trên giường. Cũng vì vậy, cô chọn khoa não bộ.
Cô không hề chú ý tới, ánh mắt mà người đàn ông mang tên Savvy Wayne Klutz này nhìn cô thâm thúy giống như một cái lỗ đen, ở trong đó viết bốn chữ “nhất định có được”.
“Em lên xe đi” Người đàn ông với đôi mắt nâu này cho dù trong lòng tràn ngập ý tưởng điên cuồng, bề ngoài mãi mãi vãn là vẻ dịu dàng, thong dong, lý trí.
Trên ban công biệt thự của Tô Lương Mặc, một người đàn ông yên lặng đứng đó nghe điện thoại.
“Boss, phu nhân đã lên một chiếc xe Ferrari màu đỏ.”
Ferrari? Tô Lương Mặc hơi nheo mắt lại, lạnh lùng ra lệnh: “Đuổi theo. Đừng để mất dấu, theo dõi xem ngày hôm nay phu nhân đi đâu làm gì”
Trong một khu cư xá chật hẹp bẩn thủi hỗn loạn, hôm nay đỗ một con xe thể thao không ăn khớp với nơi này, chiếc xe Ferrari đỏ tươi hấp dẫn không ít ánh mắt.
Hai người Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên lại bắt đầu giả vờ lạnh lùng đẹp trai, Lương Tiểu Ý nhịn không được mà xỉa xói trong lòng. Một người bình thương như cô không biết như thế nào trở thành bạn tốt không giấu giếm bất cứ điều gì với hai kẻ tài giỏi, ngoài hình hoàn hảo như thế này.
Tất nhiên, mỗi lần cô ra ngoài lại đến nỗi hận không thể giết chết cô Lương Tiểu Ý mau phát điên rồi.
hận được vô số ánh mắt ghen ty thay thế vị trí đó, vì điều này Quả nhiên, cả chặng đường từ lúc bước xuống xe cho đến khi được hai người đàn ông xuất sắc vây quanh bảo vệ đi vào bước vào một đơn nguyên cũ kĩ, Lương Tiểu Ý đã nhận được vô số ánh mắt ghen ty.
Đi lên cầu thang, Lương Tiểu Ý hung dữ trừng mắt nhìn Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên: “Làm màu quá sẽ bị sét đánh, mà sao hai anh vẫn chưa bị đánh chết nhỉ?”
Savvy nhướng mày chăm chú nhìn Lương Tiểu Ý: “Em lỡ lòng để một soái ca bổ mắt như anh bị sét đánh chết ư? Nếu sét đánh thì cũng phải đánh đồ ngốc Mạc Tử Xuyên này”
“Móa! Ông đây đâu có trêu chọc gì đến cậu! Có phải Savvy cậu ghen ghét ông đây đẹp trai phải không?” Mạc Tử Xuyên cũng không yếu thế cãi lại.
“Tôi mà phải ghen ty cậu? Cậu bị mù thì cho rằng tất cả mọi người đều mù sao? Ai cũng nhìn ra tôi đẹp trai, cuốn hút hơn cật “Tự kỷ cũng phải có mức, tôi chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như cậu…”
Khóe miệng Lương Tiểu Ý co quắp lại, bất lục nhìn hai người. Khi hai tên ngốc này tách nhau ra, từng người một xuất hiện trước mặt cô, người nào người nấy giống đại diện của đàn ông mẫu mực khiêm tốn lịch sự, dịu dàng biết quan tâm. Nhưng chỉ cần hai người ở bên nhau lập tức biến thành hai đứa trẻ trâu.
“Khụ khụ…ẤY, không phải hai anh đi tìm người cùng em hay sao?”
Lương Tiểu Ý không thể không ngắt lời hai người họ, nói: “Các anh còn cãi nhau nữa thì về hết đi!” Cô vừa dứt lời, hai người đồng thanh dứt khoát từ chối yêu cầu của cô.
“Không được!”