Chương 66
Trong lòng Lương Tiểu Ý giống như đột nhiên có hươu con chạy loạn, càng thêm tin tưởng lời anh từng nói muốn cưng chiều cô, cô có chút hoảng loạn: “Em…biết rồi. Nói như vậy, anh đồng ý cho em đi làm?”
“Tất nhiên, nếu như có thể, anh hy vọng em có thể đem tất cả thời gian của mình dùng trên người anh” Tô Lương Mặc nói: “Nhưng anh biết, giúp đỡ người khác, chữa hết bệnh cho nhiều người, đều là những chuyện mà em thích làm. Tuy rằng anh hy vọng tất cả thời gian của vợ anh đều thuộc về anh, nhưng anh càng hy vọng vợ anh vui vẻ”
Giây phút này, Lương Tiểu Ý không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả sự vui vẻniềm hạnh phúc mãnh liệt bỗng nhiên trỗi dạy trong lòng. Cô nghĩ, việc mà cô có thể làm là nhào vào lồng ngực rộng rãi của anh. Cô nghĩ sao liền làm vậy.
Hôm sau Được Tô Lương Mặc cho phéo và ủng hộ, Lương Tiểu Ý lập tức gọi điện cho Savvy Wayne.
Savvy là một người rất độc lập, anh ta không thích người khác làm phiền mình nếu như không có chuyện gì quan trọng, nhưng có một người là ngoại lệ, đó là Lương Tiểu Ý.
Tuy rằng sau khi kết hôn Lương Tiểu Ý vẫn luôn gọi điện cho Savvy, nhưng số lần hẹn anh ta ra ngoài lại gần như bằng không.
Cổng lớn của biệt thự Lý Ân, Lương Tiểu Ý như mong muốn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, “Savvy” Lương Tiểu Ý vui vẻ khoa tay múa chân, nhanh chóng chạy đến gần chiếc xe thể thao màu đỏ, Mạc.
Tử Xuyên vươn đầu ra, ghen tức hừ lạnh: “Tiếu Ý, em đúng là thiên vị tên Savvy này, có cậu ta, anh vĩnh viễn đều chỉ là người dự bị”
“Xì” Lương Tiểu Ý cười cong mắt, nắm tay trắng mịn khẽ đấm vào.
vai Mạc Tử Xuyên, “Anh nói linh tinh gì đó? Nhưng sao hôm nay anh cũng đến đây?”
“Em xem em, em cũng không muốn anh đi cùng” Mạc Tử Xuyên quả thực là cây hài sống, anh ta đi đến chỗ nào chỗ đó liền vang lên tiếng cười.
Lương Tiểu Ý cúi đầu một cách sa sút, “Mạc Xuyên , em hẹn Savvy là vì chuyện kia.”
Nói tới đây, Savvy Wayne và Mạc Tử Xuyên cũng im lặng, giọng nói của Savvy Wayne trầm thấp mà nghiêm túc vang lên: “Tiểu Ý, em quyết định làm như vậy sao? Chúng ta đều biết những năm qua ở Mỹ em sống cũng không dễ dàng. Cớ gì vì..”
“Savvy!” Lương Tiểu Ý nghiêm túc ngắt lời Savvy, sau đó nhìn về phía hai người bạn tốt, “Savvy, Tử Xuyên, em không giấu hai anh bất kỳ chuyện gì, trong những ngày ở Mỹ, hai anh đã trở thành bạn tâm giao của em. Các anh đều biết rằng thời gian của em không còn nhiều,…Mà em chỉ muốn dùng những ngày tháng còn lại của mình, bằng sức lức hạn hẹp của mình giúp đỡ càng nhiều bệnh nhân ung thư não hơn nữa”
“Dù vậy cũng không cần em trả tiền thuốc men cho họ! Không sai, em là bác sĩ não bộ cấp bậc giáo sư, chuyên gia não bộ trẻ tuổi nhất. Em phẫu thuật cho những người không có điều kiện khám bệnh đã là việc rất tốt rồi. Em không cần phải ứng tiền viện phí và thuốc men cho họ. Số tiền đó em nên giữ lại để khiến cuộc sống mình càng thêm thoải mái, hoặc để lại cho bố mẹ em. Sao phải chii chúng cho những người không liên quan ấy?”
Mạc Tử Xuyên nhìn Lương Tiểu Ý, cố gắng thuyết phục cô: “Nếu như em khăng khăng muốn phụ trách tiền thuốc men của bọn họ, vậy để anh và Savvy giúp đỡ em”
Lương Tiểu Ý lắc đầu, “Đây là tâm nguyện cuối đời của em, em muốn tự mình hoàn thành”