Chương 606
Có một nỗi buồn hiện lên trong mắt anh, hô hấp của anh †a trở nên nặng nề, dường như mỗi tiếng thở đều phải dùng lực rất lớn. Cơ ngực đẹp đẽ của Savvy nhấp nhô lên xuống. Giọng nói trầm mặc vang lên, lộ rõ sự bất lực: “Tiểu Ý… Anh cũng biết đau: Câu nói của này, khiến Lương Tiểu Ý cảm giác như bị ngàn vạn cây kim đâm vào người, vô cùng khó chịu.
Lương Tiểu Ý cắn chặt răng, ánh mắt cô xẹt qua một tia do dự.
Cô ngước lên nhìn Savvy: “Em, em không hiểu anh đang nói cái gì?”
“Lương Tiểu Ý!”
Savvy gầm lên!
“Tính cách dám yêu dám hận của em, chẳng lẽ chỉ dành cho tên khốn họ Tô đó sao? Tại sao không dành cho anh?”
Anh ta hận! Hận bản thân đến chậm một bước! Chậm một bước, chậm cả đời!
“Lương Tiểu Ý, em đối với anh công bằng chút đi!”
Savvy đã nhãn nhịn bao năm nay, anh ta không muốn nhịn, cũng không thể nhịn được nữa!
Nếu còn nhãn nhịn, có phải cô sẽ nhắm mắt làm ngơ trước tình yêu của anh ta?
“Sa… Savvy… Anh, anh đừng kích động..” Lương Tiểu Ý bối rối, giờ cô cảm thấy rất loạn, Savvy đối với cô rất tốt, cô biết.
Cô cũng đã từng nói rõ ràng với anh ta.
Cô còn cho rằng mình đã nói rất rõ rồi…
Nếu Savvy chỉ cần kết hôn, cô sẽ không đấu tranh nhiều như vậy. Nhưng Savvy lại muốn mối quan hệ, một tình cảm rõ ràng, cô… sao dám dễ dàng hứa hẹn?
Savvy sắp nổ tung rồi, anh ta là người đàn ông có thân phận không hề tầm thường, ngoại hình điển trai, tài hoa phong nhã, có tiền có quyền, là người thừa kế của gia tộc Klutz bí ẩn nhất thế giới, Savvy luôn dịu dàng khi đối diện với Lương Tiểu Ý. Savvy Wayne Klutz, người đàn ông này, hôm nay, đứng trước mặt Lương Tiểu Ý, cuối cùng đã bùng nổ!
Gương mặt Savvy như bầu trời vừa có cơn bão đi qua, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc trở nên ảm đạm, giống như thiên thần sa ngã Lucifer đến từ bàn tay phải của Thiên Chúa, cặp mắt màu hổ phách đang rực cháy với sự điên cuồng đáng sợi Lương Tiểu Ý vô thức lùi lại vài bước. Cô sợ hãi nhìn khuôn mặt của Savvy, thật kinh hoàng!
Anh ta sắp mất đi lý trí, người đàn ông ngoại quốc đã hoàn toàn điên loạn này sao có thể để cô dễ dàng trốn thoát?
“Anh bình tĩnh chút…” Lương Tiểu Ý run rẩy: “Savvy, anh nghe em nói… em là người không có tình yêu. Em không thể cho anh được thứ tình yêu mà anh muốn!” Lương Tiểu Ý đau khổ hét lên.
Hét xong, cô gần như đóng băng… cô ban nấy… đã đau khổ mà hét lên, cô đang làm gì vậy? Không phải cô sớm đã không còn tình yêu rồi sao? Tại sao lại khóc?
Tại sao cô lại hét lên đau lòng như vậy? Tại sao cô lại khóc không ngừng như thế này?