Chương 499
Tuy nhiên, khi vừa mới mở lời, anh cảm tưởng rằng như có thứ gì đó như chặn đứng họng mình lại!
Mọi thứ đều không thể thoát khỏi đôi mắt của Lương Chỉ Hoành, cậu không khỏi cười lạnh … “Chú Tô, chú sao vậy? Chú không muốn ngồi à?”
Tô Lương Mặc giật mình ngẩng đầu lên, nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh đang mỉm cười thân thiện với anh.
Nhưng trên gương mặt nhỏ bé dịu dàng ấy, anh tất nhiên có thể nhìn ra được sự căm hận đến tột cùng của cậu bé dành cho mình.
Đúng, là căm hận!
Cũng khó trách … khó trách được … Cậu bé tuổi còn nhỏ như vậy nhưng đã phải trải qua nhiều chuyện khó khăn đến thế, đau đớn là vậy như một câu cũng không than thở.
Tô Lương Mặc siết chặt năm tay. Chàng trai nhỏ bé phía đối diện vẫn nở một nụ cười không thể dịu dàng hơn. Nụ cười ấy khiến anh cảm thấy thật chói mắt, lương tâm ngày càng cắn rứt hơn.
Thế nhưng … không được!
Tiểu Ý không có chết, hơn nữa còn có thể được gặp lại cô ấy cũng thật không dễ dàng gì! Cuộc đời này, anh không muốn cô phải sống trong đau khổ thêm một lần nào nữa. Cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ấy ra nữa, và sẽ không để cô rời xa anh thêm một lần nào nữa!
Anh thực sự không thể chịu đựng được việc cô phải xa anh lần thứ hai!
Hít một hơi thật sâu, Tô Lương Mặc hỏi: “Tối nay con muốn ăn gì? Có cần phải kiêng đồ gì không? Có gì cần phải đặc biệt chú ý không?” Anh cẩn thận hỏi.
Vốn dĩ Lương Chi Hoành ngồi trên giường đang hả hê “thưởng thức” một màn day dứt hối hận của Tô Lương Mặc, bỗng câu hỏi trên khiến cậu sững người trong giây lát … Ủa, sao lại có phản ứng kì lạ như thế? Đó có phải là Tô Lương Mặc cậu biết không vậy? Đáng lẽ ra phải không nói không rằng liền biến khỏi căn phòng này mới đúng là Tô Lương Mặc chứ nhỉ?
Tô Lương Mặc cao ngạo lạnh lùng đây sao?
“Đại Bảo, nói cho ba nghe, con muốn ăn gì?” Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.
Giây tiếp theo!
Lương Chi Hoành trố mắt nhìn, cậu không khỏi bật cười chế giễu: “Ba? Ai cơ?” Lương Chi Hoành lạnh lùng liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Chú ư? Chú đã hại tôi ra nông nỗi này, năm năm không thèm quan tâm hỏi thăm đến ba mẹ con tôi, rồi đột nhiên đến đây và tự nhận mình là bố?” Lương Chi Hoành cười khẩy: “Chú à, chú có biết tên tôi không? Chú có biết tên em trai tôi là gì không?”
Tô Lương Mặc sững người lúng túng. Anh thực sự không biết tên đầy đủ của Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!