Chương 487
Ngôi biệt thự xây dựng theo không gian mở, vì vậy chỉ có hàng rào bao vây xung quanh. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt đen chưa đến thắt lưng trước mặt, Tô Lương Mặc và Lục Trầm bước vào.
Chiếc sân trước nhà tràn ngập các loài hoa với đủ màu sắc khác nhau đang khẽ đung đưa theo gió tạo nên một bức tranh vô cùng hoàn mỹ.
Cánh cửa lớn bị đóng, nhưng Tô Lương Mặc đứng trước bậc thềm vẫn có thể nhìn thấy bóng người bên trong bởi tầng dưới căn biệt thự được thiết kế toàn bộ bằng kính.
Bóng lưng nhỏ bé và tao nhã ấy, với mái tóc màu nâu lạnh được tết gọn gàng cùng với chiếc váy trắng trang nhã đang bận tới bận lui trong bếp…
Người đàn ông vô thức đi đến gần … Anh dường như bị thu hút một cách khó hiểu bởi bóng hình ấy.
Leng ceng…
Cánh cửa vô tình bị đẩy ra, và chuông gió vang lên nhịp nhàng âm thanh từ chiếc Từ trong bếp, tấm lưng ấy nhẹ nhàng xoay người lại: “Con về rồi đấy ..” Sau đó, nụ cười lớn dần trở nên đông cứng.
Tô Lương Mặc như bị thôi mien bởi người con gái trước mặt.
Anh vô thức đưa tay ra: “Tiểu Ý…” Anh thấy được nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của người con gái ấy, nhưng sau khi nhìn thấy anh, nụ cười ấy liền vụt tắt. Lục Trầm không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đi đến bên cạnh Tô Lương Mặc…
Trời đất!
“Em … không chết?” Một người đàn ông điềm tĩnh như Lục Trầm cũng không khỏi ngạc nhiên đến mức không nói nên lời trước cảnh tượng trước mắt này. Nhưng người phụ nữ ấy dường như có chút khác so với những gì anh nhớ.
“Ơ…” Lương Tiểu Ý có chết cũng không thể tưởng tượng được ra. Cô vốn dĩ đang chờ tiểu tinh nghịch của cô về nhà, ấy vậy mà một cảnh tượng không thể tin nổi đang xuất hiện trước mặt côi Lương Tiểu Ý à Lương Tiểu Ý, mày tỉnh táo lên chút coil Người đàn ông trước mặt này … Hận! Đôi mắt trong veo của Lương Tiểu Ý ánh lên vẻ thù hận!
Bực tức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngày càng trưởng thành, ngày càng nam tính ấy, cô đột nhiên cảm thấy, ông Trời thực sự tử tế với người đàn ông này. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng gương mặt ấy vẫn đẹp đế như ngày nào!
Giống như khi nhìn thấy anh lúc cô trở về nước năm đó, mười năm không hề thay đổi.
Chỉ là … Đây là người mà cô hận thấu xương!
“Tiểu Ý …” Tô Lương Mặc thốt lên. Anh quá đỗi kích động đến mức dường như mọi tế bào trong cơ thể đều run rẩy. Tiểu Ý của anh đang đứng ngay trước mặt anh!
Khoảnh khắc ấy, anh chỉ muốn hét lên thật to rồi chạy đến ôm cô vào trong lòng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh thầm cảm tạ ông Trời nhiều đến vậy!
Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý! Trong đầu anh bây giờ chỉ tồn tại duy nhất ba từ này!
Người phụ nữ của anh! Người mà anh yêu! Anh thề nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cả cuộc đời này!