Chương 443
“Chát!” Lời còn chưa nói xong, một tiếng tát vang lên, ánh mắt Savvy lạnh lẽo, anh ta trở tay hung hăng giáng cho thuộc hạ một phát tát: “Tự cho là mình thông minh!” Một cánh tay.
đột nhiên giơ ra, kẹp chặt cổ tên thuộc hạ vừa bắn súng, “cạch” một tiếng, tên thuộc hạ người nước ngoài mềm nhũn ngã xuống sàn nhà, lúc chết vẫn còn đang mở trừng mắt. Đến tận khi chết hẳn ta vẫn không hiểu tại sao mình chết.
Hứa Thần Nhất nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Lương Mặc: “Đạn đang ở vai, phải lấy ra ngay lập tức, phải câm máu ngay lập tức.”
“Chờ đã, máu của tớ làm bẩn quần áo của vợ tớ rồi” Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng về phía Savvy: “Tao phải thay quần áo cho vợ tao, mày ra ngoài đi, còn nữa, mang cả chó của mày đi” Đây là một câu mệnh lệnh, không hề có một chút khách sáo nào. Đôi mắt hẹp dài của anh quét qua Hứa Thần Nhất và Lục Trầm: “Hai cậu cũng ra ngoài đi”
Lục Trầm đứng bên cạnh Hứa Thần Nhất, anh ta nhìn thấy vai Tô Lương Mặc đang chảy máu, máu tươi không ngừng chảy vào áo sơ mi và ga giường, nhuộm đỏ cả mắt Lục Trầm.
“Đủ rồi!” Lục Trầm không nhịn được nữa! Bắt anh ta cứ tiếp tục nhìn bạn mình điên cuồng như thế này, anh ta không làm được! Mắt Lục Trầm đỏ bừng, nhìn về phía Tô Lương Mặc hét lớn: “Cậu nhìn cho rõ đi! Cô ấy chết rồi! Lương Tiểu Ý đã chết được ba ngày rồi! Cậu nhìn cho kỹ đi! Mỗi ngày cậu đều bón cơm, lau người, nằm ngủ với một xác chết! Tô Lương Mặc, cậu tỉnh táo lại đi!”
Nghe thấy lời Lục Trầm nói, mặt Tô Lương Mặc biến sắc.
Khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lẽo như băng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lục Trầm: “Vợ tớ đang sống khỏe mạnh.
Cô ấy sắp sinh rồi! Tối qua tớ còn cảm nhận được bé con đạp vào bụng cô ấy nữa! Cô ấy vẫn còn sống! Cô ấy chưa chết!
Cậu cút đi! Cút khỏi đây!”
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất đã từng chứng kiến Tô Lương Mặc phát điên và những suy nghĩ hoang đường của anh. Lục Trầm ngẩng đầu lên trời cười lớn, vành mắt bỗng nhiên ướt đẫm, anh ta không hiểu, sao người anh em của mình lại bị đồn đến mức này cơ chứ. Anh ta cúi đầu nhìn về phía Tô Lương Mặc đang ngồi ôm xác chết trên giường: “Cậu đủ rồi đầy!
Những điều cậu nói về đứa bé trong bụng Lương Tiểu Ý cũng giống như những lời cậu nói với Lương Tiểu Ý đã chết trong điện thoại lúc ở phòng làm việc thôi, tất cả đều chỉ là cậu tưởng tượng ra mà thôi! Lương Tiểu Ý chết rồi! Cô ấy chết rồi!
Cậu còn muốn trốn tránh đến bao giờ nữa hả?”