Chương 437
“Ngoan” Anh nghiêng người, đôi môi mỏng chạm vào đôi môi tím ngắt của cô, hơi lạnh trên môi cô xuyên qua môi anh, truyền vào trái tim anh, khiến anh giật mình hoảng hốt: “Sao lại lạnh thế này?”
Anh giơ tay ôm chặt cơ thể cứng ngắc của cô vào lòng, môi anh chạm vào đôi môi lạnh lẽo không có hơi ấm của cô, nhẹ nhàng, dịu dàng khiến đôi môi lạnh lẽo của cô trở nên ẩm ướt và ấm áp hơn.
Mãi cho đến khi môi cô ấm thêm một chút, anh mới từ từ bỏ ra. Anh vui sướng khoe khoang với xác chết không hề động đậy: “Vợ, em thấy anh giỏi không, bây giờ em không lạnh nữa rồi này”
Nếu như có người khác ở đây, chắc chắn sẽ bị dọa dựng tóc gáy.
Quá đáng sợi Qua một đêm, đến khi trời sáng.
Tô Lương Mặc thức dậy, anh nói chuyện với cô giống như cô vẫn đang còn sống: “Vợ, sao em vẫn chưa dậy thế? Chẳng nhẽ phải làm giống như công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích à?” Đôi mắt gợi cảm lộ ra vẻ chiêu chuộng: “Công chúa ngủ trong rừng của anh” Nói xong, anh nghiêng người đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của cô.
Chuyển mùa rồi, Tô Lương Mặc quyết định hôm nay đi mua quần áo chuyển mùa cho Lương Tiểu Ý.
Ở trung tâm thương mại, Tô Lương Mặc cố ý gọi thư ký Tổng giám đốc Lâm Hiểu đến: “Tư vấn giúp tôi, tôi muốn mua một ít đồ chuyển mùa”
Lâm Hiểu ngạc nhiên, nam thần lạnh lùng cũng có lúc dịu dàng ôn nhu thế này à?
“Tổng giám đốc, anh chọn đồ cho ai? Số đo như thế nào?”
Đúng lúc này Tô Lương Mặc đi vào một cửa hàng thời trang nữ quốc tế nổi tiếng.
“Chào mừng quý khách” Ánh mắt của những cô nhân viên trong cửa hàng vô cùng nham hiểm nhìn người đàn ông đi vào, quần áo tinh tế, khí phách phi thường, cô nào cũng tươi cười đi ra đón tiếp.
“Mua quần áo cho vợ tôi” Tô Lương Mặc mỉm cười ấm áp, quay người sang vẫy tay với Lâm Hiểu: “Cô đến đây tư vấn cho tôi” Nói xong, anh tự mình quay sang chọn quần áo. Lâm Hiểu thấy hình như Tô Lương Mặc thực sự chỉ cần cô tư vấn cho anh.
Cuối cùng Lâm Hiểu gần như không có cơ hội đưa ra bất kỳ đề nghị nào, Tổng giám đốc nam thần của cô ấy đã mua hết những bộ quần áo mới nhất của cửa hàng này, cùng một sizel “Ai được gả cho Tổng giám đốc thực sự là có phúc phận lớn” Lâm Hiểu mỉm cười nói, nhưng cô ấy không ngờ được là, bóng lưng cao lớn trước mắt bỗng nhiên khựng lại: “Hả? Tổng giám đốc?”
Lâm Hiểu nghi hoặc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tổng giám đốc.