Chương 406
Lương Tiểu Ý thực sự không tin, cô liền lấy điện thoại gọi cho Savvy… Tắt máy rồi. Sau đó, Lương Tiểu Ý từ từ ngẩng đầu lên, càng lúc cô càng cảm thấy nghi ngờ: “Vậy thì tôi cũng không thể ở đây được. Hơn nữa… hôm nay anh rất lạ”
… Tô Lương Mặc cũng vô cùng khó chịu, rõ ràng anh không làm gì, nhưng vợ anh lại quên hết sạch chuyện hai người họ đã kết hôn. Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là vì Lương Tiểu Ý suýt chút nữa sảy thai, Tô Lương Mặc cho rằng, anh phải nhanh chóng xử lý chuyện nhà họ Ôn. Có phải anh quá nhân từ với nhà họ Ôn rồi không?
“Em nghĩ mà xem, Savvy sợ em ở một mình không an toàn nên mới nhờ anh chăm sóc em” Nói ra lời nói dối này, đến anh cũng cảm thấy khinh thường bản thân mình. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện, cô gái này quên rồi cũng tốt, như thế anh và cô có thể cùng nhau bắt đầu lại. Nhưng nếu muốn cùng cô bắt đầu lại, thì đầu tiên anh phải giữ được cô ở lại đã. “Nếu anh đã đồng ý với cậu ấy rồi thì anh không thể nuốt lời được, đúng không?”
Lương Tiểu Ý cảm nhận được đôi mắt đen láy như đang phát sáng của anh nhìn chằm chằm vào mình, hai tai cô đỏ bừng, cô không tìm được lời nào để phản kháng lại.
“Lời anh nói… hình như cũng có lý” Lương Tiểu Ý ngây ngốc nói: “Vậy, tôi ở phòng nào?”
“Phòng này”
Lương Tiểu Ý liếc nhìn cách bày trí trong phòng… “Anh chắc chắn tôi ở phòng này chứ?” Nhìn căn phòng này, phẩm vị này, rất hợp với Tô Lương Mặc.
“Đúng, em ở phòng này”
“Hay là để tôi ở phòng dành cho khách đi” Lương Tiểu Ý lặng lẽ đứng dậy: “Phòng dành cho khách ở đâu vậy?”
“Phòng này có gì không tốt à?”
“Không phải không tốt… Nói tóm lại, nếu không ở phòng dành cho khách, thì tôi về nhà” Lương Tiểu Ý kiên quyết nói…
“Căn phòng này có lẽ là của anh Tô nhỉ, tôi không thích hợp ở căn phòng này, nếu để Ôn Tình Noãn biết thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào chứ!”
Tô Lương Mặc vừa nghe đến ba chữ “Ôn Tình Noãn” liền có cảm giác vô cùng khó chịu… Ôn Tình Noãn đáng chết này, tại sao hết lần này đến lần khác phá hoại chuyện của anh chứ, cho dù cô ta có mặt hay không đều vẫn mang đến chuyện phiền toái cho anh!
Tô Lương Mặc thật sự vô cùng muốn nói “Chuyện này không có liên quan gì đến Ôn Tình Noãn hết”, nhưng giây tiếp theo, cô lại nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, anh nghe thấy cô nói: “Hơn nữa, không hiểu vì sao… tôi không thích căn phòng này” Khuôn mặt bánh bao xẹt qua một tia nghi hoặc, giống như đang nói, cô thực sự không biết tại sao mình lại không thích căn phòng này nữa. “Tôi vẫn nên ở phòng dành cho khách đi, anh Tô là chủ nhà, tôi là khách, dù sao thì khách vẫn không thể chiếm phòng ngủ của chủ được. Ý tốt của anh Tô, tôi nhận rồi”
Nghe thấy cô nói vậy, trong đầu Tô Lương Mặc đột nhiên nhớ lại, ngày hôm đó, cô vứt bỏ hết tôn nghiêm cầu xin anh đừng làm tình cùng cô ở căn phòng này…